Trong bóng tối, phảng phất có thở dài lặng lẽ từ bên đôi môi đỏ mọng, nhất thời không khí thật quyến rũ.
Ta đột nhiên thức tỉnh, gió đêm quất vào mặt, mát mẻ thích ý.
Mặc dù ánh mắt quấn băng gạc, nhưng ta rõ ràng nhớ được trước khi đi ngủ đã đóng cửa sổ, vì sao lại có gió đêm quất vào mặt?
Chẳng lẽ mới vừa rồi thật sự có người đến?!
Nghĩ tới đây ta sợ hãi mồ hôi lạnh ướt lưng, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ.
Sẽ là ai chứ? Đây đã là ngày cuối cùng phải băng gạc, nửa tháng phòng bị đè nén, đã sắp có thể nhìn thấy ánh mặt trời, thời khắc trọng yếu như thế ngàn vạn lần đừng xảy ra cái gì không may nữa nha.
Ngày mai cởi bỏ băng gạc liền phải đi gặp Tư Mã Hiển Dương, phải nghĩ biện pháp từ chối cho bằng được, hoặc là đi ra ngoài làm loạn rồi thừa dịp bỏ chạy. Tư Mã Hiển Dương sau khi lợi dụng ta, vốn sẽ không giữ ta lại uống trà, hơn phân nửa sẽ ném ta cho La Yến Thanh hành hạ đủ kiểu. Nghĩ đến ánh mắt oán độc của La mỹ nữ, ta không khỏi rùng mình một cái.
“Mở mắt đi”, Trường Sinh vui vẻ nói.
Ta mở trừng hai mắt, ánh sáng đột nhiên ập vào sâu vào đôi con ngươi nên có chút chua xót, dần dần xuất hiện ít hình ảnh, ta thấy được Trường Sinh, thấy lão có tới bốn khuôn mặt, kế tiếp là hai, sau đó lại biến thành ba, cuối cùng hợp lại làm một khuôn mặt.
“Trường Sinh!”, ta kích động nói: “Ta chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-ky-nguyen-nhan/2088497/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.