1.Dì cả của mẹ, thương không dậy nồi! (thương trong bi thương)
Thật lâu sau vào một ngày nào đó, hai người lại đi Nhật Bản. Dựa vào tính tình không cần có gió cũng nối lên vù vù cùa Lộ Diêu, mỗi một ngày đều không có khả năng thuận lợi trôi qua trong gió êm sóng lặng.
Một ngàỵ này Lộ Diêu tâm huyết dâng trào liền lôi kéo cố Dịch Hluân đi núi Phú Sĩ, la hét muốn leo lên đỉnh núi xem mặt trời mọc, xem biển xem mây, bù lại sự tiếc nuối của lần trước.
Cố Dịch Huân đã quá hiểu Lộ Diêu, đoán chắc cô nhất định là 3 phút bốc đồng, hơn nữa leo núi là loại vận động thực lãng phí thực lực, cô gái nhò lại được anh và Lộ Viễn nuông chiều quen rồi khăng định là không có khí lực đi được đến đỉnh núi, huống chi anh cùng rất sợ Lộ Diêu bị thương, vì vậy anh dùng thái độ kiên quyết phản đối yêu cầu của cô.
Lộ Diêu giận dữ thừa lúc ánh trăng lên cao đeo ba lô vụng trộm chuồn ra ngoài khách sạn, để lại một mành giấy nhỏ nói cho Cố Dịch Huân người nhà của anh đang đi leo núi một mình.
•
Cố Dịch Huân trong lúc nửa tỉnh nửa mê liền xoay sang ôm cô gái nhỏ bên cạnh, lại phát hiện bên gối rỗng tuếch, thân thể mạnh mẽ bật dậy ở trên giường, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất Ánh mắt lợi hại nhìn quanh bên trong, mắt phượng rõ ràng đã bịt kín một mảnh hàn băng lạnh thấu đồng thời lửa giận bốc lên, mảnh giấy nhỏ màu phấn hồng bị vo thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-the-mua-gio-de-doi-nang-vo-uu/2326723/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.