Tầng bảy Diệt Ma Hội.
Là ở đây sao?
Ngước nhìn tấm bảng ghi ba chữ lớn Ma Tư Các, nét bút như rồng bay phượng múa, sắc xảo và uy nghiêm.
Thần quang ẩn hiện trên từng nét bút làm người tiến đến không khỏi kiêng dè, nổi lên lòng khiếp đảm trong tâm.
Đủ uy thế nha!
Dạ Trần cười một tiếng.
Diệt Ma Hội thật là biết chơi.
Cái gì cũng phải linh lung, tràn ngập thần bí thì mới thoả mãn cho qua chuyện.
Diệt Ma Hội không sợ trộm vào sao?
Nhìn đại môn mở rộng phía trước, Dạ Trần nghi hoặc thầm nói.
Mặc dù phía trước có khung nhưng không có cửa.
Nơi này lại là nơi cất giấu mọi Thuật - Pháp của Diệt Ma Hội, không bị kẻ gian có ý đồ xấu mới là lạ.
Cho dù gào đến khản cổ, thề thốt vang trời phủ nhận, hắn cũng không tin.
Không lẽ có huyền cơ? Hắn thầm nghĩ.
Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng không ra.
Phù..!! Thở hắt một hơi bỏ đi nghi hoặc trong đầu, Dạ Trần dè dặn đi đến.
Ầm...
Ngay khi bước vào cửa, một luồng uy áp như trời cao biển rộng hiển hiện.
Nó áp xuống thân ảnh cẩn thận từng li từng bước nhưng không chút kiêng kị trong lòng kia, làm đối phương trợn tròn mắt nghiến răng.
Biết ngay mà!
Vào thôi...!mà cũng...!muốn...!làm khó người ta!
Dạ Trần cắn răng thầm thốt.
Mạch máu trên khuôn mặt cũng đã xuất hiện.
Bịch...
Lòng bàn tay Dạ Trần đập mạnh xuống mặt đất, hai chân đã khuỵu xuống.
Trên trán mồ hôi nhỏ giọt, từng giọt tích tụ thành lớn lăn dài trên má tách tách rơi xuống mặt đất.
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-to-dai-luc/2256080/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.