Cách hang động nơi Dạ Trần đang hành sự không xa, một thân ảnh vùi đầu trong tuyết rơi đang không ngừng nhấc chân lên tiến về vùng đất mịt mù phía trước.
Rốt cuộc thứ đó nằm ở chỗ nào?
Thân ảnh thì thào thở ra hơi khói, khẽ nâng đôi mi linh động đã thấm ướt bởi sương lạnh lên ngắm nhìn cảnh hoang tàn bởi tuyết trắng không ngừng rơi trước mắt.
Bờ môi hắn đã tím ngắt, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú động lòng người đến cả mỹ nhân đương thời cũng phải ghen tị nay đã không còn chút huyết sắc, đây không phải là Tứ Du - huynh đệ tốt của Dạ Trần thì là ai nữa.
Nhìn thân ảnh cao lớn lấp ló đằng xa, Tứ Du không khỏi nhíu mày phán đoán: Là hang động sao? Kích cỡ lớn như vậy, không thể nào là ma thú à!
Kệ đi, trước mắt cứ đi tìm nơi trú ẩn trước đã! Tứ Du không khỏi lắc đầu cười khổ nói.
Khí hậu khắc nghiệt làm thể lực giảm sút cực nhanh, cho dù là ma giả cũng khó lòng chịu được.
Nếu như không bổ sung năng lượng cho cơ thể thường xuyên, đừng nói là tìm kiếm Ma Đồ, đứng dậy mà đi được đã là một vấn đề quan trọng.
Soạt...
Thanh âm di chuyển khẽ truyền vào tai Tứ Du.
Tứ Du phản ứng lại cực nhanh, Ám chi lực trong tay nhanh chóng hình thành trường thương sắc bén, được Tứ Du nắm chặt trong tay đâm mạnh về phía bên tay phải mình.
Phập..!!
Mũi thương được tạo ra từ Ám chi lực vô cùng sắc xuyên, xé rách mặt tuyết, xuyên thủng mặt băng không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-to-dai-luc/2256120/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.