Người đầu tiên tôi gọi là Tiểu Mĩ, cô ấy ngụ ngay dưới lầu. Điện thoại reo rồi, nhưng sao Tiểu Mĩ lại tắt máy?!! Mới mười giờ mà, nha đầu kia làm gì ngủ sớm thế chứ, chắc chắc là đi đâu đó làm chuyện "ba chấm" rồi.
Tiếp đến tôi bất đắc dĩ gọi điện cho An đại tỷ, dù biết rằng cuối tuần này trời đẹp, An An nhất định là đang hò hẹn mờ ám dưới trăng cùng bạn trai. Nhưng tôi bây giờ không thể không làm phiền cảnh đẹp của người ta, cấp cứu là chuyện khẩn trên giang hồ nha, bổn nương thực tình là không chịu nổi nữa rồi. Máy An An bận! Tôi nghe mấy câu: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.", đành run rấy gửi qua cái tin nhắn "Nghe điện thoại lẹ lên, em sắp chết rồi này, mau tới cứu giá!"
An An hôm nay thật kì quái, ngay cả một câu ừ cũng không trả lời, tôi tuyệt vọng, hôm nay là cái ngày qué gì vậy!!!?
Trình Gia Gia ngay lúc khẩn cấp lại gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, hình như anh đang đi trên đường, giọng Trình Gia Gia có chút vội vàng: "Nha Nha, em giờ đang ở đâu? Có nhà không?"
Anh không phải đang họp à? Sao lại đi ngoài đường gọi điện thoại cho tôi thế? Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng tôi cũng chẳng có sức để nghĩ nhiều. Những lúc thế này, chỉ cần có người giúp là đủ, cần gì phải quản chuyện tầm phào. Nghe được giọng Trình Gia Gia, tôi lệ chảy ròng ròng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-yeu-em-lan-nua/2576408/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.