Tôi mơ màng cảm thấy anh ôm tôi ra cửa, xuống lầu. Bên ngoài hơi lạnh, tôi men theo hơi ấm rúc vào lòng anh, trong lòng tự thanh minh, trên người mình bẩn, thì cũng nên dây bẩn cho người khác chút chứ. Sau đó tôi lại cảm thấy anh siết chặt tay, ôm riết tôi vào ngực, bên tai loáng thoáng giọng anh lo lắng: "Đừng ngủ, Nha Nha. Đừng ngủ, ngủ dễ bệnh nặng thêm lắm, nhịn một chút, mình tới bệnh viện ngay giờ đây."
Hình như tôi đã mở mắt ra, cười với anh một cái, sau đó chẳng còn nhớ gì nữa, khi tỉnh lại, đã nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện rồi. Màu tường trắng, màu đèn trắng, trần nhà cũng trắng, có mấy túi nước biển đương treo trên giá, còn có một người đang đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía tôi, bóng lưng mặc áo đen, thanh lãnh mà lạnh lùng đứng trầm tĩnh trong phòng bệnh.
Có lẽ thuốc này có pha thuốc hạ sốt, tôi đổ cả một người mồ hôi, toàn thân rinh rích, tôi khó chịu lật sang bên.
Trình Gia Gia nghe thấy động tĩnh, xoay người trong phút chốc, đi vài bước đến bên giường tôi, cúi người sờ lên trán tôi: "Nha Nha, thấy khỏe hơn không?"
Anh ở rất gần, gần đến nỗi tôi có thể từng nếp nhăn nhỏ trên áo anh, chắc là do khi nãy cõng tôi, tôi xấu hổ quá, làm hỏng hình tượng cao lớn đẹp đẽ của anh rồi.
Tôi gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, đầu không còn tê nữa, nhưng ra nhiều mồ hôi quá nên cũng không dễ chịu lắm."
"Về rồi tắm." Trình Gia Gia lấy cái tay đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-yeu-em-lan-nua/2576409/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.