Lão Hầu gia thương tiếc ôm ta vào trong ngực.
“Ai da, lời này không may mắn chút nào, ngươi c.h.ế.t thì ta cũng rất đau lòng đó!”
Ngay sau đó lại hừ lạnh một tiếng:
“Tiểu tử đó mệt nỗi gì? Ta thấy nó vốn không có việc gì, mỗi ngày đều đến Nguyệt Ảnh Lâu hưởng thụ, tính ra lại rất an nhàn!”
“Nếu không giáo huấn nó một chút, chắc nó nghĩ nó sắp leo lên đầu lão tử rồi đấy!”
Quả nhiên lý do này rất thích hợp, cho dù đó có là Tạ Liên Khải đi chăng nữa thì y cũng không thể cự tuyệt được sự dụ hoặc này.
Quả nhiên sang ngày hôm sau, lão Hầu gia giáo huấn y một phen, Tạ Liên Khải thật sự không đến Nguyệt Ảnh Lâu nữa.
Không phải y không nghi ngờ ta.
Dù sao lão Hầu gia không thèm nhúng tay vào sự vụ trong phủ đã nhiều năm.
Tạ Liên Khải là nhi tử độc nhất trong phủ, mặc dù các di thái thái có tâm tư làm loạn nhưng cũng không tạo nên chút bọt sóng gì.
Người thông minh bên cạnh lão nhân cũng chỉ còn lại một mình ta.
Nhưng dù y có suy nghĩ thế nào đi nữa, việc này đối với y trăm lợi mà không tổn hại chút nào.
Huống hồ mỗi ngày ta đều cẩn trọng lo liệu công việc trong phủ, không thấy khả nghi chỗ nào.
Vì thế cuối cùng, Tạ Liên Khải tự coi đây là mị lực cá nhân của y.
Lúc gặp mặt ta, y dùng sức sờ s0ạng mặt ta một cái.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi vì ta suy nghĩ chu đáo như vậy, ta thật sự không nỡ để ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-anh-lau/530933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.