“Mưu kế của tỷ tỷ rất hay! Tạ Liên Khải thường lưu giữ sổ sách kinh doanh trong Nguyệt Ảnh Lâu.”
“Muội là người được tiểu Hầu gia cưng chiều, người bình thường không dám ngăn cản muội.”
“Ngày đó, sau khi nghe tỷ tỷ nhắc nhở, muội nhớ lại những nơi Tạ Liên Khải thường đi tới, sau nhiều lần điều tra, thật sự đã tìm ra được!”
Bởi vì kích động, A Đề thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng.
Nhưng ta chỉ nhìn thấy đáy mắt sâu hút đen nhánh trên khuôn mặt gầy yếu của nàng.
Tình huống trong Nguyệt Ảnh lâu như thế nào, ta không thể nào biết được.
Mặc dù A Đề nói dễ dàng như vậy, nhưng rốt cuộc nàng đã chịu bao nhiêu khổ đau thì chỉ có mình nàng biết.
Ta thương tiếc ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói một câu:
“Muội chịu khổ rồi.”
Chóp mũi A Đề nhanh chóng đỏ lên, trong mắt có thêm vài giọt nước mắt.
Nàng đưa sổ sách và tập tranh cho ta.
“Ha! Có là chuyện gì đi nữa cũng không làm khó được muội đâu.”
“Ta sợ bị Tạ Liên Khải phát giác ra điểm khác thường nên đã họa lại tập tranh kia, bỏ đi ngũ quan của các cô nương, nhưng sắc mặt đáng ghê tởm của những tên nam nhân kia vẫn được họa rất rõ ràng.”
“Còn về phần sổ sách, tuy rằng ta đã sao chép một phần khác để thế chỗ sổ sách gốc kia, nhưng bên trong còn có rất nhiều con dấu có hình thù đặc biệt, mặc dù ta đã tận lực sao chép nhưng chỉ cần là người tinh ý sẽ phát hiện ra thật giả.”
Ta nhận lấy tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-anh-lau/530931/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.