Nhan Tử Khanh khinh công có thể nói là xuất thần nhập hóa, hai người bay phía trên hoàng cung, nhưng không một ai phát hiện thân ảnh hai người bọn họ, cho dù có người chú ý gì đó lướt qua phía trên, khi ngẩng đầu nhìn, hai người sớm đã biến mất không thấy .
Tư Không Vịnh Dạ bị Nhan Tử Khanh ôm vào trong ngực, gió thổi gào thét bên tai, Tư Không Vịnh Dạ nhìn cảnh vật chung quanh cấp tốc lui về phía sau mà hết hồn, hơn nữa thân thể ở trong không trung bồng bềnh không trọng lực, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác đầu váng mắt hoa, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt vây quanh y.
Nhan Tử Khanh cuối cùng dừng ở một cung điện hoang phế đã lâu, Tư Không Vịnh Dạ mủi chân chạm được mặt đất liền tránh khỏi Nhan Tử Khanh ôm ấp, chạy vội tới một bên nôn đến trời đất quay cuồng.
Nhan Tử Khanh ở một bên vuốt chòm râu dài trắng của mình, ánh mắt hơi hơi nheo lại nhìn chằm chằm bóng dáng Tư Không Vịnh Dạ nôn muốn chết đi sống lại, trong lòng thầm nghĩ: tiểu gia hỏa này tuy rằng cùng Viêm Tiểu Tử là phụ tử, nhưng là thân thể lại hoàn toàn kém hơn hắn a.
Tư Không Vịnh Dạ nôn xong, cả người vô lực chống vách tường một bên, sắc mặt xanh trắng thở phì phò, cơ hồ đã muốn sắp ngất xỉu.
Nhan Tử Khanh đi qua, cúi người xuống, một tay ôm y vào lòng.
Tư Không Vịnh Dạ dạ dày thật vất vả bình ổn được xuống lại nhất thời lại sông cuộn biển gầm lên, che miệng lại, nỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-ha-trien-mien/2311367/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.