Từ Hỏa Diệm Sơn, đến vách núi, đến tầng mây, đến hồ nước chảy ngược, đến chỗ Đại Nguyệt Lão.
“Nên bắt đầu tìm từ đâu?”
Tiểu Thư Màu Hồng nhìn chim Hỷ Thước bay đầy trời sầu não.
“Bệnh của Đại Nguyệt Lão nghiêm trọng đến mức nào?”
Tôi hỏi, trong lòng vẫn buồn thiu.
Tiểu Thư Màu Hồng đáp:
“Đây là bí mật không ai biết, chỉ e ngay đến bản thân Đại Nguyệt Lão cũng không rõ.”
Tôi miễn cưỡng cười:
“Hi vọng ông ấy vẫn nhớ tên của chính mình.”
Tôi mở to miệng hét lên:
“Đại Nguyệt Lão! Đại Nguyệt Lão! Đại… Nguyệt… Lão…”
Một ông lão kéo theo chòm râu dài bảy thước, cưỡi trăm con Hỷ Thước bay đến trước mặt chúng tôi.
“Có chuyện gì?”
Đại Nguyệt Lão hiền từ nói.
Rất may, ông ấy đã quên tôi.
Tôi quay về phía Tiểu Thư Màu Hồng đưa mắt ra hiệu, muốn cô ấy để tôi giải quyết.
“Người quên rồi sao?”
Tôi bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Quên cái gì? Ta vẫn chưa quên!”
Vẻ mặt Đại Nguyệt Lão giận dữ, mang theo chút xấu hổ.
Tôi thở dài một tiếng:
“Tơ hồng Thất Duyên, mang ra đi.”
Đại Nguyệt Lão thần sắc kinh hãi nói:
“Nói xằng bậy! Đó là bảo bối ta vất vả để phong ấn lại.”
Tôi tức tối nói:
“Vậy lời Người nói cho tôi mượn nó vào hôm trước, đều là lời nói dối sao? Hay là vốn dĩ Người đã quên?!”
Đại Nguyệt Lão đỏ mặt, yếu ớt nói:
“Ai dà… Ta không quên, chỉ là đùa ngươi một chút thôi.”
Tôi vui vẻ nói:
“Quả nhiên là vậy, những Nguyệt Lão khác đều truyền nhau rằng trí nhớ của Đại Nguyệt Lão kém
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-lao/2399336/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.