Xe ngựa chở Dao Anh và Đàm Ma La Già lẫn vào đoàn người, chạy đến cửa thành Tinh Thành mở cho dân thường.
Tinh Thành được bảo vệ rất ngặt, tráng niên nam tử đi một mình đều bị giam lại, bên cạnh đó, đội tham bái quỳ lạy tiến về Thánh Thành quả nhiên không thu hút chú ý của đội kỵ sĩ.
Hai người bình an qua Tinh Thành.
Đàm Ma La Già ra hiệu Dao Anh chờ lại một đêm trong thành, “Mai hãy đi Thánh Thành.” Dao Anh có phần không hiểu, đã gần đến vậy, Thánh Thành ngay trước mắt, sao phải dời lại một ngày?
Đàm Ma La Già nhắm mắt điều tức, không định giải thích. Dao Anh đưa tay quơ quơ trước mặt chàng, thấy đúng là chàng đã nhắm mắt, mới lặng lẽ chun mũi với chàng.
Bọn hắn nghỉ trong thành một đêm, sáng sớm hôm sau lội gió lạnh tiếp tục đi.
Con sông rộng chừng hơn mười trượng đã đóng băng, con đường yên ắng gập ghềnh qua khe núi đã được phủ đầy một tầng tuyết thật mỏng, nhìn qua, cả trời đất trắng xóa.
Đoàn tham bái đi trên vùng đất tuyết trống vắng, nam nữ già trẻ, vạn cái đầu lộn xộn xếp hàng không nhìn thấy đuôi, họ đến từ các bộ lạc khác nhau, ăn mặc khác nhau, màu mắt, màu tóc cũng không giống, chỗ giống nhau duy nhất đó là vẻ mặt mỗi người đều rất thành kính.
Tất cả đã biết rõ con đường dưới chân đến Thánh Thành, không cần người khác nhắc nhở đều tránh được khe tuyết, không đến nỗi ngã sưng mặt mũi.
Tra xét ở Thánh Thành hiển nhiên càng nghiêm ngặt, ven con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-minh-thien-ly-la-thanh-mai/2455498/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.