Đồ Ngọc đứng lặng hồi lâu, rồi bất chợt cúi xuống hôn anh, tay cũng luồn vào trong lớp áo của anh.
Màn dạo đầu ngắn ngủi, Đồ Ngọc với lấy lọ dầu bôi trơn ở đầu giường, mở nắp, nặn một lượng nhỏ, và đưa xuống giữa hai chân của anh.
Sau vài lần thoa đều, cậu liền nhấc chân anh lên rồi tiến vào.
Mọi chuyện diễn ra quá vội vã, Mục Phương Sinh cảm giác như mình bị xé toạc.
Từ khi dọn về sống chung, họ quan hệ tình dục gần như mỗi ngày, hậu môn đã quen với việc tiếp nhận Đồ Ngọc, thuốc mê vẫn chưa hết nên chưa đến mức bị thương.
Đồ Ngọc phủ lên người anh, bắt đầu di chuyển từ tốn trong anh, tựa như muốn hòa tan cả người vào cơ thể anh vậy.
Thứ đang chuyển động bên trong khiến anh đau âm ỉ, anh nhấc tay đẩy cậu: “Đau.”
Đồ Ngọc không dừng lại, nhẹ giọng đáp: “Em biết.”
Mục Phương Sinh thở dài, dứt khoát mở rộng chân để thuận tiện cho cậu hơn. Anh nhìn lên trần nhà, xuyên qua đôi vai của Đồ Ngọc, thấy bóng lá cây in trên lớp sơn trắng, bên ngoài, lá cây xào xạc lay động.
Anh trượt ngón tay dọc theo lưng Đồ Ngọc, ôm cậu chặt hơn, kéo cậu sát vào người mình, nhiệt độ cơ thể hòa quyện, một làn hương hoa hồng thoáng qua. Mục Phương Sinh bỗng nói: “Hôm ấy… anh mua vé xem phim suất tám giờ tối. Định rủ em đi xem lại ‘Đại Thoại Tây Du’.”
dương v*t bên trong anh chậm dần, Đồ Ngọc nhẹ nhàng vuốt mặt anh: “Ừ, anh thích Chu Ân nhất mà.”
“Chu Ân đẹp mà.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-quang-bao-hap-theo-duoi-hang-nga/305855/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.