"Đi ra ngoài, không có tiền mày còn muốn ăn cơm à? Cút ra ngoài cho tao, cút ra khỏi nhà bọn tao!"
Quách Dực đẩy xe đạp mới vừa vào sân liền nghe thấy người vú em kia lại đang mắng người, không bao lâu sau, Mộc Thanh liền bị đẩy ra màn cửa, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa ở ngã lộn mèo ở ngưỡng cửa.
Quách Dực thấy y đứng ở cửa một hồi, xoay người đi tới, nhìn Quách Dực một cái. Quách Dực nhíu mày, mới vừa há miệng, Mộc Thanh đã quay người, dọc theo góc tường ra cửa.
" Mẹ!" Quách Dực trợn trắng mắt, nhìn xe đạp trong tay, thiếu chút nữa là ném luôn xe đi. Hại hắn vì một quyền kia mà lương tâm bất an, không nghĩ tới người này chính là một người thích bị ngược mà!
Suy nghĩ một chút vẫn là nuốt không trôi khẩu khí này, đẩy xe đuổi theo Mộc Thanh.
"Cậu đứng lại cho tôi!"
Trong hẻm đuổi kịp Mộc Thanh, Quách Dực rầy để người dừng lại, Mộc Thanh tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Quách Dực chân dài, mắt thấy mấy bước nữa liền đuổi kịp rồi, không nghĩ tới Mộc Thanh lại nhấc chân chạy.
"Đệt!"
Quách Dực chưa từng thấy qua người nào không biết điều như thế. Chạy đúng không? Để tôi xem hai cái chân của cậu làm thế nào chạy vượt qua hai cái bánh xe của tôi!
Quách Dực cưỡi xe đạp, nhàn nhã đạp qua bên người Mộc Thanh đang chạy nhanh, đắc ý nói: "Chạy đi, chạy đi!"
Mộc Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, bước chân tăng nhanh tốc độ, xông ra ngoài, Quách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-chinh-the/27087/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.