Sáng ngày thứ hai, ánh nắng mặt trời vừa ló dạng, Đô Đô vẫn còn tại giường lớn vù vù ngủ, làn da non dưới ánh mặt trời đặc biệt xinh đẹp phá lệ, cục cưng Đô Đô đang dang rộng tay chân ngủ say. Ngực phập phồng lên xuống đều đặn chứng minh đây là người sống, không phải búp bê, anh hai đẩy cửa ra, tiến vào kéo tấm màn cửa lên, sau đó kêu Đô Đô rời giường.
Về hai người kia, Vệ Trác Lẫm là tới vội vàng đi cũng vội vàng, sáng sớm liền mang theo Kỷ Sinh đi mất rồi, đáng hận chính là ăn sạch tất cả điểm tâm mới đi. Sáng sớm phải làm lại hai phần ăn, Cảnh Lỗi chiên trứng xong, mới lên lầu gọi Đô Đô.
Đô Đô đang vù vù ngủ say, vừa nghe anh hai kêu to gọi nhóc dậy, bình thường kêu thế nào cũng không tỉnh liền, vậy mà lúc này, mắt to mơ màng mở to, không biết vì sao, ngoan ngoãn liền tỉnh dậy. Cảnh Lỗi bất ngờ, sợ nhóc còn say ke, để nhóc ngồi trên giường lớn một hồi, rồi mới dẫn nhóc đi đánh răng, rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.
Bữa sáng qua đi, Đô Đô không thay quần áo, vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua. Sau khi ngoan ngoãn ăn hết điểm tâm, cục cưng Đô Đô giẫm lên đôi dép lê nhỏ liền đứng thẳng trước mặt anh hai.
“Anh hai! Cho kẹo, cho kẹo … cho xảo lực … cho xảo lực[chocolate] …” Không nói Cảnh Lỗi thiếu chút nữa đã quên, những việc này Đô Đô không bao giờ quên, mặc khác còn nhớ rất dai.
“Một hồi nữa mới có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-do-do/1104220/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.