Ôn Ngôn cắn đầu đũa lẫm bẩm nói: “Thật đúng là không động tới tâm sao? Nói thật, con người Quý Á Nam không tệ, dù là gia thế bối cảnh hay là bề ngoài và nhân phẩm, tôi nhìn người rất chuẩn, đáng tiếc, cô đã lập gia đình, con cũng có rồi.
Hôm nay cô mà không mang Nhuế Nhuế theo, không quen biết tuyệt đối sẽ không nghĩ cô đã là mẹ một con rồi đâu, xem xét chính là chị gái tuổi trẻ xinh đẹp chất lượng tốt…”
Khúc Thanh Ca bị nói đến ngại ngùng: “Ôn Ngôn sao cô cũng hùa với Mộng Dao trêu đùa tôi thế? Tôi phát hiện cô và Mộng Dao ở chung ngây người lâu ngày, đều dần dần bị cô ấy đồng hóa rồi.”
Trần Mộng Dao bất mãn kháng nghị: “Có ý gì? Ý là tôi không tốt, Ôn Ngôn tốt thôi?”
Khúc Thanh Ca có chút dở khóc dở cười: “Tôi có nói như: thế đâu? Tôi không cảm thấy tôi không tốt, tôi tốt nhất rồi!
Tóm lại… Diệp Quân Tước đã bởi vì tôi và Á Nam gặp mặt mà phát hỏa, loại trò đùa này cũng đừng đùa nữa, ăn cơm thật ngon đi, ăn xong chúng ta trả tiền liền đi, cậu ấy bận bịu, tôi cũng không muốn làm cậu ấy bận rộn thêm.”
Trần Mộng Dao nhếch miệng: “Cô nhìn cô nhìn xem, cô vẫn là quan tâm cảm nhận của Diệp Quân Tước mà, ngày ngày la hét muốn ly hôn, cũng không phải thật sự muốn rời.
Cô đừng vội phủ nhận, cô đây là vô ý thức biểu đạt ra, tôi và Tiểu Ngôn đều nhìn thấu, chúng tôi đã nhìn thấu nội tâm của cô rồi!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/950768/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.