Đi xuống dưới lầu, Carmilla đang ở trên ghế sofa xem tỉ vi, trên người mặc quần áo ngủ, tóc có chút rồi bời, cho dù là như vậy, chỉ nhìn qua cô ta đã chói mắt như vậy, dáng ngoài ưu chất lai tây trời sinh, da trắng tỏa sáng, không kẻ lông mày cũng đẹp không thể bắt bẻ.
Trong lòng Từ Dương Dương có chút khó chịu, không có ý định chào hỏi, nhưng vừa đi tới cửa, Carmilla liền gọi lại cô: “Cô đi sao? Cô đi rồi không sợ tôi và bạn trai cô xảy ra gì sao?”
Từ Dương Dương nổi đóa: “Cô… Anh ấy không phải loại người như vậy! Tôi tin tưởng anh ấy.”
Carmilla khinh thường nói: “Chẳng lẽ cô thật sự tin tưởng có người đàn ông có thể giữ mình, giữ nửa người dưới của bản thân sao? Không có người đàn ông nào lúc đối mặt với người đàn bà đẹp có thể ổn định tỉnh thần, tốt nhất cô nên cẩn thận một chút.”
Từ Dương Dương cắn môi tức giận đập cửa rời đi, cô tin tưởng Đường Xán, nhưng vừa nghĩ tới sau khi cô đi Đường Xán phải đơn độc chung một phòng với Carmilla, trong lòng cô khẳng định không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào, cô phải về nhà.
Thấy Từ Dương Dương đi thật, Carmilla đứng lên chỉnh sửa tóc một chút, thẳng lên lầu vào phòng Đường Xán.
Trong không khí mơ hồ còn tản ra khí tức điên cuồng đêm qua, từ cánh tay tới bả vai của Đường Xán lộ ra bên ngoài xem ra, anh xong chuyện mà không chú ý mặc quần áo.
Đáy mắt Carmilla lộ ra một vẻ đùa bỡn, rón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/950877/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.