Sau khi hội tụ cùng Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao, bốn người hàn huyên vài câu, rất nhanh lại phân tán ra, đàn ông ở dạng yến tiệc này đương nhiên sẽ nói chuyện làm ăn, đối với phụ nữ mà nói là không thú vị lại nhàm chán.
Nghe nói chủ nhân hào trạch nhà này định cư ở nước ngoài, là nhân vật có danh tiếng, trong ngoài nước làm ăn được cũng không nhỏ, rất nhiều người đều muốn nịnh bợ, đuổi tới muốn tạo chút quan hệ.
Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh tới đây, là bởi vì xem như là “bạn lâu năm” của chủ nhân hào trạch, vẫn luôn có hợp tác.
Trần Mộng Dao đứng ở trong sân to trước bể bơi cảm thán nói: “Người này thật có tiền, không thường ở nơi này, còn khiến cho xa hoa như thé, trang trí tối thiểu đều tháy đồ đắt tiền, thật khoa trương, cái bễ bơi này cũng quá lớn rồi.”
Ôn Ngôn cười nói: “Thế giới của người có tiền chính là như vậy, tùy cách sống thôi, cậu muốn thế này, cũng có thể mà.”
Đột nhiên, có ba người phụ nữ trung niên bưng chén rượu đi tới kết bạn: “Hai vị là Mục phu nhân và Kính phu nhân đi? Hân hạnh được gặp.”
Ôn Ngôn mỉm cười, nâng chén nhấp một ngụm: “Hân hạnh.”
Mặc dù Trần Mộng Dao đối mặt với người xa lạ không được tự nhiên, nhưng vẫn học Ôn Ngôn giả vờ giả vịt.
Chờ ba người kia đi xa, Trần Mộng Dao nói mới hỏi: “Tiểu Ngôn, cậu biết các cô ấy?”
Ôn Ngôn nhún nhún vai: “Không biết, trước kia đều chưa thấy qua, loại trường hợp này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/950975/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.