Trần Mộng Dao hiểu ý cười một tiếng, gật gật đầu, đưa Hạ Lam ra cổng.
Chờ Hạ Lam đi xa, An Nhã cảm thán nói: “Dì Hạ suýt nữa trở thành mẹ chồng tương lai của cô. Dì tốt thật đấy. Cô và Kính Thiếu Khanh chia tay rồi mà dì còn đối xử với cô tốt như vậy.”
Trần Mộng Dao thở dài: “Thực ra dì như vậy tôi cũng có áp lực tâm lý, tôi không có các nào tiếp nhận ý tốt của dì bởi vì tôi cũng không thể hồi báo được cái gì.
Dì mong muốn nhát là tôi có thể trở thành con dâu của dì, nhưng tôi… Kkông làm được… Hi vọng dì chỉ nhất thời như thế chứ sau này đừng tiếp tục quan tâm tôi, nếu không tôi không chịu nổi mắt.”
Không đến máy phút, Hạ Lam đột nhiên điện thoại tới, Trần Mộng Dao cho rằng bà có đồ vật gì quên cầm đi: “Sao vậy dì? Dì quên đồ rồi sao?”
Trong điện thoại truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của Hạ Lam: “Không phải… dì ngã sắp xuống… Hình như eo bị thương rồi, cũng trặc chân, hiện tại không đứng dậy nỗi… dì đang ở lối ra thang máy khu nhà…”
Trong đầu Trần Mộng Dao “ong” một tiếng, giày cũng không kịp đổi liền lao ra ngoài. Thời điểm tìm được Hạ Lam, tim cô khẩn trương, nếu giống như Hạ Lam miêu tả vậy ngã xác thực không nhẹ. Gót giày cao gót bên phải đã gãy rời, mắt cá chân có thể thấy rõ đang nhanh chóng sưng đỏ.
Cô tiến lên thử nâng Hạ Lam, Hạ Lam đau đến sắc mặt trắng bệch: “Không được rồi… Eo dì đau quá…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951302/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.