Ôn Ngôn gật đầu, đi ra ngoài trước.
Lấy chìa khóa xe, hai người cùng nhau trở về xe, Ôn Ngôn ngồi xổm ở ghế sau chăm chú tìm đồ, hoàn toàn không để ý Mục Đình Sâm lên xe, khóa trái cửa, cô
nghĩ là anh muốn vào để máy điều hòa thổi cho mát.
Tìm mãi, cũng không thấy quần áo chống nắng, cô có chút nản lòng: “Bỏ đi, không tìm thấy, đi tìm Dao Dao bọn họ đi.”
Mục Đình Sâm nhìn sâu vào đường cong hoàn hảo của cơ thể cô, nghĩ đến việc nhiều người nhìn thấy cô mặc áo tắm như vậy, trong lòng anh có chút hương vị. Lúc ở trong bể bơi, cô ôm lấy anh, hai người da thịt chạm nhau, cảm giác đã lâu chưa trải qua, kích thích trong lòng anh giống như một dây leo, tùy ý mọc dài,
quấn quanh… cho đến khi, mát kiểm soát.
Anh đột nhiên duỗi tay ra kéo cô vào lòng, cô theo quán tính ngồi lên đùi anh, có chút kinh ngạc, giãy dụa
hoảng sợ muốn rời khỏi: “Làm gì vậy? Người đều ướt,
sẽ làm dơ ghé ngồi này!”
Anh vươn tay đỡ sau đầu cô, ngăn chặn miệng cô đang lải nhải, rồi đặt cô xuống ghé, động tác vội vã,
làm liền một mạch.
Đầu óc Ôn Ngôn trồng rỗng, thân thể cứng ngắc: “Anh
điên rồi sao?”
Anh biết cô đang sợ cái gì, giọng nói như nhữn ra, bên tai cô thở ra một hơi nóng: “Nhanh lên một chút sẽ không bị phát hiện, bây giờ không có ai ở đây, xung
quanh xe đã chật kín rồi.”
Ôn Ngôn chưa bao giờ dám tưởng tượng Mục Đình Sâm lại dám làm chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951494/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.