Bị hai người kia phá một trận, thật kì tích là cơn sốt cao của Giang Tiểu Vũ hết dần.
Cô không thể không thừa nhận một câu: "Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược." Giải được khúc mắc, thuốc đến bệnh hết.
Một tuần nghỉ còn có bốn ngày, Giang Tiểu Vũ thích ý nằm trên sô pha, thân mình cuốn thành một con mèo nhỏ lười biếng.
Đôi tay ôm gối mặt trời, rồi nhẹ nhàng cười.
Nếu Giang Tiểu Vũ cảm thấy từ đây sinh hoạt sẽ tốt đẹp không hề có khói mù, thì ông trời chỉ có thể nói: "Trời mưa gió thổi đó là điều bình thường."
- Con gái ngoan bảo bối, mau trang điểm để đi tham gia yến hội nào.
Mẹ Giang lại gần đem thư mời tinh xảo đặt lên gối, cũng chính là Giang Tiểu Vũ trên tay trong lòng ngực.
Mu bàn tay Giang Tiểu Vũ nóng lên, trực giác cho cô biết đây không phải là chuyện tốt gì.
Cô vội vàng xoay người ngồi dậy, mở thư mời ra xem.
- Lần này mẹ nhặt được chính là một cái bảo vật.
Không chờ Giang Tiểu Vũ nhìn rõ, mẹ Giang đã kích động nói lên:
- Đối phương chính là quý tộc đó con.
Tuy rằng không biết có chức vụ gì nhưng mẹ nghe nói gia tộc của cậu ta không thể ly hôn.
Rất thích hợp với con đấy, bảo bối!
Tất cả trước mắt Giang Tiểu Vũ đều là màu đen, cô nghe hiểu, mẹ chính là dứt khoát nói cái này, ý đồ dùng truyền thống của gia tộc lớn để đảm bảo tương lai của cô.
Hôn nhân hiện tại bi quan như vậy sao? Cô hình như chỉ chia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638199/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.