Giang Tiểu Vũ chỉ cảm thấy bên phải tối sầm lại, một con quái vật khổng lồ đè ép xuống dưới, mang theo nồng đậm uy hiếp.
Tay cô run lên, một chữ cũng viết không được.
Cô khẩn trương, tai nghe xuôi những điều hắn nói xong, cả người đều không tốt.
"Gì chứ, không có tâm? Kiểm tra đều có đáp án, đáp án đúng, sao lại còn không có tâm chứ?"
Vốn dĩ đám phụ nữ đang sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy Giang Tiểu Vũ nhàn nhã thì liền ghen ghét.
Hiện tại nghe Nhuận Lăng như vậy vừa nói, nháy mắt khí đều thuận.
"Thứ phụ nữ đầy âm mưu.
Nguyên lai là làm bộ làm tịch."
- Ai, cô không hiểu thì cũng không cần giả bộ biết hiểu không?
- Đúng đó, không ai chê cười cô đâu.
- Nhuận thiếu, đừng để ý đến cô ta, em xem cô ta giống như kẻ lừa đảo ấy, không biết như thế nào lại có thể trà trộn vào đây.
Nhất thời, mọi người đều bắt đầu công kích Giang Tiểu Vũ.
Giang Tiểu Vũ cảm thấy nếu cô lại nhịn xuống thì sẽ bị người thịt mất, cô thấy cần thiết làm sáng tỏ chuyện này.
- Nhuận Lăng đúng không? Anh nói tôi làm không có tâm.
Vậy xin hỏi anh một chút, anh cảm thấy đáp án của tôi sai, hoặc là nó không đầy đủ chỗ nào?
Giang Tiểu Vũ nén xuống hoảng loạn, dịch xa một chút khoảng cách, hỏi lại Nhuận Lăng.
Cô quyết định dùng tri thức phong phú tự biện giải cho chính mình.
Nhuận Lăng không vội vã trả lời, mà nghiêm túc nhìn đáp án của cô.
Các cô gái cũng đang chờ xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638205/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.