- Có mà, thời đại học có thi rồi.
Tim Giang Tiểu Vũ đập vẫn chưa điều chỉnh được, nghe anh hỏi, cô chột dạ trả lời.
Tuy là cô nói không sai nhưng sự thật là xe thiếu chút nữa đã đâm cây cột rồi.
"Sự thật thắng với hùng biện được sao? Ô ô.."
- Thi bao nhiêu lần?
Nhuận Lăng quyết dò hỏi tới cùng, đây là vấn đề thật nghiêm trọng.
Xe là đi đường phương tiện, nhưng ý thức an toàn không thể vứt bỏ được.
Giang Tiểu Vũ như trẻ con làm sai, do dự vươn một ngón tay.
- Lý thuyết trọn điểm, thực hành cũng là loại tốt, một lần đã thi qua.
Lúc đó chiếu lưu trình, rất dễ dàng vượt qua, Giang Tiểu Vũ nói là thật sự.
- Khó trách..
Nhuận Lăng giơ tay đỡ trán, chỉ có thể cảm thán.
Thời xưa có câu: "Học phú ngũ xa" (*) và "Lý luận suông".
(*) Đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được.
Giang Tiểu Vũ chính là ví dụ tốt nhất cho hai câu thành ngữ trên.
Sở hữu tri thức lí thuyết của cô đều bằng với chỉ số thông minh thông hiểu đạo lí.
Nhưng nếu muốn thực hành, chỉ e là..
- Anh làm sao vậy? Đau đầu sao?
Giang Tiểu Vũ vô tội hỏi Nhuận Lăng đang ngửa đầu, tay ấn trán.
"Vừa rồi anh ấy xách vật nặng hẳn là đau tay mới phải sao lại biến thành đau đầu rồi?"
- Không vấn đề gì, xe để anh lái cho.
Nhuận Lăng không dám để Giang Tiểu Vũ lái nữa, thực sự bây giờ không cần chút nào.
Giang Tiểu Vũ ngoan ngoãn đổi vị trí.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638229/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.