Giang Tiểu Vũ hiểu được ý của Nhuận Lăng, nhưng lại không biết nên vui hay nên buồn.
Cô chỉ có thể trừng mắt liếc anh mà thôi.
- Để anh dẫn em đi xem căn phòng này, quà biếu cho cha mẹ vợ anh cũng để ở đó.
Nhuận Lăng ôm Giang Tiểu Vũ đi lên cầu thang.
- Đây là ở một tầng mà lại có lầu trên nữa, như nhà hai tầng vậy đó.
Rốt cuộc phòng này lớn bao nhiêu thế?
Giang Tiểu Vũ đi lên lầu, cảm thấy thật thần kì làm sao.
- Không rộng, 300 bình phương.
Nếu em muốn đổi một căn nhà lớn, anh nghĩ nên mua biệt thự.
Nhưng như vậy thì nó cách trường học em dạy khá xa, buổi sáng đi sẽ mệt.
Nhuận Lăng chọn chung cư này cũng là tiện cho sinh hoạt.
- Không cần, không cần đổi đâu.
Nơi này quá tốt rồi.
Thật sự, cô không thể chê nơi này nhỏ hẹp được.
Nó lớn tới nỗi khiến cô cảm thấy có chút trống vắng.
- Vậy được.
Nhuận Lăng đẩy cửa phòng ra, cùng Giang Tiểu Vũ đi vào.
Đột nhiên, Giang Tiểu Vũ lùi về cửa vài bước.
- Em không vào đâu, anh mang quà ra rồi chúng ta về nhà nhanh đi.
Đối với phòng ngủ, Giang Tiểu Vũ có dự cảm không ổn.
Cô còn chưa chuẩn bị tốt.
Nhuận Lăng bất đắc dĩ, bà xã hiếm khi cảnh giác như thế, anh nên vui hay nên sầu đây.
- Được rồi, đi thôi.
Nhuận Lăng cầm quà trên tay, liền đi ra phòng ngủ.
Đây là quà đặc sản từ các nơi mẹ của Nhuận Lăng chuẩn bị để biếu cho ông bà thông gia nếm thử.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638227/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.