- Anh đói bụng.
Nhuận Lăng cướp di động trong tay Giang Tiểu Vũ, đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
Giang Tiểu Vũ đang ở thời điểm mấu chốt trong trò chơi thì di động đột nhiên biến mất.
- Ấy, anh mau trả cho em.
Em sẽ bị người ta đánh chết đó.
Giang Tiểu Vũ vội vàng muốn lấy lại: "Thật là thêm phiền mà."
Nhuận Lăng xem tên của trò chơi là "Trung Vũ Tiểu Giang" xong thì đem điện thoại ném trên bàn, lạnh lạnh mở miệng:
- Đã chết.
Giang Tiểu Vũ kêu rên một tiếng, rồi nhìn nhân vật trong trò chơi của mình bị chết không được chết lại.
Vì không bị đồng đội vây công, Giang Tiểu Vũ lựa chọn khẩn cấp tuyến dưới.
- Nhuận Lăng, anh nói đi.
Giang Tiểu Vũ đứng lên, chống hông từ trên cao nhìn xuống Nhuận Lăng:
- Vì sao anh lại giật di động của em?
"Ha ha, cảm giác từ trên cao nhìn xuống thật tuyệt.
Khó trách nhiều người đều muốn cao."
- Giang Tiểu Vũ, 7 giờ, đi nấu cơm.
Nhuận Lăng dựa sô pha.
Tuy là ngước nhìn nhưng khí thế của anh cũng không thua.
Nháy mắt Giang Tiểu Vũ cảm thấy tự hào vừa rồi là ảo giác.
"Vậy chắc là do cô không đủ cao thôi.
Ừm, nhất định là thế rồi."
Giang Tiểu Vũ đá dép lê, nhấc chân đứng lên sô pha, lại từ chỗ cao hơn nhìn xuống Nhuận Lăng:
- Em không đi đâu.
Anh đi đi.
"Làm hại mình thua trong trò chơi, lại còn muốn sai mình đi nấu cơm.
Nghĩ rất hay đó."
Nhuận Lăng nhướng mày nhìn Giang Tiểu Vũ chân trần đứng trên sô pha.
Bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638256/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.