- Nếu không có khả năng thì em nên từ bỏ đi.
Kiều Tư Hoa biết mình khuyên chưa chắc đã được nhưng cô vẫn không muốn trơ mắt nhìn em gái càng lún càng sâu.
Kiều Tư Dung đặt tay lên gối mà nắm chặt, gân xanh nổi lên rõ ràng.
Tiếng hô của mọi người to rõ làm cho hai chị em nhìn về phía cửa thang lầu.
Tất cả ai nấy đều ngẩn ra.
Ông Nhuận mấy năm nay ở nhà họ Nhuận không cười bao giờ thì giờ phút này lại cười có chút ngốc.
Mà loại cười "ha ha" này thì..
Nó khiến mọi người có cảm giác không chân thật chút nào.
Ông Nhuận đối với người trong nhà đều là nghiêm túc, huống chi là người ngoài.
Người ta đến mặt ông còn chưa thấy, nếu thấy cũng gần gũi không được.
Nhưng người mới như Giang Tiểu Vũ mới gặp không đến mười tiếng mà có thể khiến cho ông lão này sau một chuyến đi thư phòng về thay đổi như vậy.
Trong đại sảnh, một tiếng khe khẽ nói nhỏ cũng không có.
Nó quỷ dị mà an tĩnh.
Giọng nói ngọt ngào của Giang Tiểu Vũ vô cùng rõ ràng mà bay vào tai mọi người:
- Ông ơi, người thật khỏe mạnh nha.
Bước đi như bay luôn.
Hẳn là thường ngày ông hay rèn luyện phải không ạ? Ông ơi, ông đã nhảy qua quảng trường vũ rồi sao ạ?
Giang Tiểu Vũ thần thánh logic.
Ông Nhuận cao ngạo ngẩng đầu, đối với logic của Giang Tiểu Vũ rất bất mãn:
- Ông sao có thể nhảy quảng trường vũ chứ.
Mỗi ngày ông đều luyện Thái Cực đấy.
- Là vậy sao ạ.
Giang Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638268/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.