Thang Ngũ Viên ăn nốt miếng dưa hấu cuối cùng, lau tay rồi hỏi: "Họp còn chưa kết thúc, sao cậu đã vội vã kéo tôi ra ngoài rồi?"
Tống Kiêu Bạch nghe vậy thì nhướng mày, thành thật trả lời, "Tôi không muốn bọn họ ngửi được tin tức tố của cậu."
Thang Ngũ Viên ném khăn giấy vào thùng rác, lại liếc nhìn anh, môi khẽ nhếch nói: "Bá đạo!"
Một năm này cậu hoàn toàn cảm nhận được tính chiếm hữu và bá đạo vốn có trong cơ thể Alpha của Tống Kiêu Bạch, mỗi lần chỉ cần tin tức tố của cậu tỏa ra một chút thôi, Tống Kiêu Bạch chỉ hận rằng không thể lập tức giấu cậu đi.
Tống Kiêu Bạch cũng không hối lỗi, "Tin tức tố của bọn họ đều quá khó ngửi, tôi không muốn mùi hương của cậu dính vào người bọn họ."
Thang Ngũ Viên lúc đầu thì đỏ bừng hai má, sau khi phản ứng được thì ngạc nhiên ngẩng đầu, "Cậu có thể ngửi được mùi hương trên người bọn họ rồi?"
Tống Kiêu Bạch ngơ ngác một chút, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống Thang Ngũ Viên, trước khi Thang Ngũ Viên nói anh cũng chưa chú ý tới, rõ ràng anh không ngửi được mùi hương, sao lại biết tin tức tố của những người khác có mùi gì?
Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, Thang Ngũ Viên vội vàng cầm dưa hấu trong đĩa lên, đưa tới trước mặt Tống Kiêu Bạch, cho Tống Kiêu Bạch ngửi, sau đó căng thẳng cùng chờ mong hỏi: "Cậu có thể ngửi được là mùi gì hay không?"
Tống Kiêu Bạch cúi đầu ngửi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ho-thang-co-7-o/1577587/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.