Lục Chiêu Cẩn suy nghĩ một hồi, trầm ngâm nói: “Ừm… Tạm thời chưa nghĩ ra, cứ nợ trước đi.”
Tạ Tiểu An: “Được.”
Lục Chiêu Cẩn đang định nói tiếp gì đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhanh chóng kéo Tạ Tiểu An vào lòng đồng thời lùi lại một bước. Lúc này một chiếc phi tiêu theo sát sượt qua hai người cắm vào thân cây bên cạnh, phát ra một tiếng “phập”.
Tạ Tiểu An từ trong lòng Lục Chiêu Cẩn ngẩng đầu lên, thấy đuôi phi tiêu có buộc một dải vải màu vàng.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy từ trong rừng chui ra ít nhất bốn năm mươi nam nhân mặc y phục vải thô, tay cầm vũ khí đủ loại hình dạng, hoặc là đại đao, hoặc là gậy gộc, còn có một số cầm dao găm, điểm chung là đều lộ vẻ hung dữ.
Rõ ràng, đây là một đám sơn tặc!
Tạ Tiểu An nhìn xung quanh, sơn tặc đông đảo, e là có không ít người vì lũ lụt mà làm giặc cướp.
Một nam nhân mặt mày dữ tợn từ trong đám người bước ra, cười nói: “Hai vị, mời đến sơn trại chúng tôi làm khách mấy ngày!”
Lục Chiêu Cẩn biết sơn tặc thích cướp vàng bạc và nữ nhân cho nên tuyệt đối không thể để Tạ Tiểu An rơi vào tay đám người này.
“Chúng ta còn có việc quan trọng, e là không thể đi được. Đa tạ hảo ý của quý trại, ta có năm trăm lạng ngân phiếu, dùng để mời các vị uống rượu ăn thịt.”
…
…
Tạ Tiểu An cảm nhận được lực ôm của hắn, ánh mắt lạnh lùng nghĩ, dùng tiền tránh tai họa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-hoan-nhom-lua-ta-ha-hoa/2749278/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.