🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Như Hoa dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

"Nhà Ma không chỉ ràng buộc chúng tôi trong này, mà còn kiểm soát hành động, không cho phép chúng tôi làm hại con người."

Nghe đến cụm từ "không làm hại con người", ánh mắt Lê Diệu lập tức sáng rỡ.

Tốt quá rồi!

Chỉ cần đảm bảo không gây nguy hiểm cho người khác là được!

Nhưng…

Chẳng mấy chốc, tia sáng trong mắt cô lại dần vụt tắt.
Không đời nào quỷ Họa Bì chịu ngoan ngoãn làm theo lệnh cô để dọa khách.

Với tính khí hung hăng và ngông cuồng của nó, muốn bắt nó nghe lời là chuyện không hề đơn giản.

Hiện tại, Lê Diệu chỉ có hai con quỷ: Như Hoa và quỷ Họa Bì.

Hai con quỷ này mà cũng đòi vận hành một Nhà Ma?

Vậy khác gì một cửa hàng chỉ có hai nhân viên mà còn không chịu làm việc?

Lê Diệu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Nhà Ma Phong Đô, cố gắng tìm cách thuần phục quỷ Họa Bì.

Cô lật qua lật lại từng mục trong ứng dụng, tìm mãi vẫn không thấy hướng dẫn nào hữu ích.

Cuối cùng, cô chuyển sang mục Thông tin của tôi, phát hiện một tùy chọn [Trợ giúp].

Không còn lựa chọn nào khác, Lê Diệu thử bấm vào.

Ngay lập tức, một dòng chữ hiện lên:

[Nếu gặp nguy hiểm, hãy lớn tiếng gọi "Minh Dạ cứu mạng!"]

Lê Diệu không chần chừ, lập tức hô lớn:

"Minh Dạ cứu mạng!"

Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn mặc đồ đen bỗng xuất hiện ngay bên cạnh cô.

Người đàn ông này rất cao, vóc dáng rắn rỏi, toàn thân khoác lên một bộ đồ đen tuyền.

Nhưng điều khiến Lê Diệu kinh ngạc hơn chính là gương mặt của anh ta—đẹp trai đến mức khiến người khác phải nín thở.

Các đường nét trên gương mặt anh ta sắc sảo như được chạm khắc tỉ mỉ, hoàn hảo đến không tì vết.

Chỉ có điều… đôi mắt anh ta lạnh lẽo như băng, gương mặt vô cảm, toát lên khí chất nguy hiểm khó đoán.

Lê Diệu đưa mắt nhìn quỷ Họa Bì, thử dò hỏi:

"Con quỷ này không nghe lời, xử lý nó đi!"

Không nói một lời, người đàn ông áo đen lập tức ra tay.

Chỉ thấy tay phải anh ta vung lên, một cây roi dài xuất hiện, mạnh mẽ quất thẳng vào quỷ Họa Bì.

"Bốp!"

Một roi giáng xuống, quỷ Họa Bì lập tức gào lên thảm thiết, cơ thể hóa thành một vệt sương đen run rẩy.

"Bốp!"

Roi thứ hai, sương đen trên người nó tan đi một nửa, dường như sắp biến mất hoàn toàn.

"Bốp!"

Roi thứ ba hạ xuống, quỷ Họa Bì không còn kêu gào, mà chỉ co rúm lại dưới đất, thân hình run rẩy, yếu ớt đến đáng thương.

Như Hoa chứng kiến cảnh tượng này, sợ đến mức không dám ngẩng đầu.
Áp lực từ người đàn ông mặc đồ đen này quá khủng khiếp!

Cảm giác như chỉ cần anh ta liếc mắt, cô có thể bị nghiền nát ngay lập tức.

Như Hoa không dám chần chừ, vội vã cầu xin:

"Chủ nhân, đừng đánh nữa! Quỷ Họa Bì sắp tan hồn rồi!"

Nghe vậy, Lê Diệu bước đến, nhìn quỷ Họa Bì đang run rẩy dưới chân mình, giơ chân đá nhẹ một cái, nhàn nhạt nói:

"Muốn sống không? Nếu muốn thì phải nghe lời. Từ nay về sau, không được trái lệnh của ta."

Quỷ Họa Bì run lên bần bật, vội vã quỳ xuống chắp tay cúi đầu với cô, vẻ mặt đáng thương không khác gì một con chó nhỏ vừa bị chủ nhân đánh mắng.

Không còn chút nào dáng vẻ hung hăng, ngạo mạn lúc trước.

Lê Diệu hài lòng, quay sang nói với người đàn ông mặc đồ đen:

"Được rồi, không cần đánh nữa."

Nghe lệnh cô, người đàn ông áo đen thu roi lại, rồi lập tức biến mất.

Lê Diệu chớp chớp mắt, cúi đầu nghịch điện thoại, đoán rằng anh ta chắc đã quay về ứng dụng.

Tuyệt thật!
Có Minh Dạ làm vũ khí lợi hại, cô không cần lo lắng về việc thuần phục quỷ nữa.

Vậy là cô có thể chính thức vận hành Nhà Ma rồi!
Nghĩ đến đây, Lê Diệu lập tức mở mục [Nhiệm vụ của tôi] trong ứng dụng để kiểm tra.

Bên trong đã có hai nhiệm vụ phụ mới được đăng tải:

Nhiệm vụ 1: Xây dựng không gian cư trú cho Như Hoa.
Nhiệm vụ 2: Xây dựng không gian cư trú cho quỷ Họa Bì.
Như Hoa thì chưa cần gấp, cô ấy có thể tạm thời ở chung với Lê Diệu trước. Nhưng quỷ Họa Bì thì khác, nếu không có chỗ riêng, nó cứ nhìn cô chảy dãi cả ngày, sớm muộn gì cô cũng bị dọa cho khiếp đảm.

Lê Diệu hạ quyết tâm: Trước tiên phải xây dựng không gian cư trú cho quỷ Họa Bì!

Cô đưa mắt nhìn quanh, tìm một nơi thích hợp để xây dựng. Đây cũng là lần đầu tiên cô quan sát kỹ Nhà Ma kể từ khi bước vào.

Ấn tượng đầu tiên—rộng lớn đến vô tận!

Nơi này hoang vắng một cách kỳ lạ, những công trình đổ nát rải rác khắp nơi, không hề có bóng dáng con người.

Lê Diệu bước đến gần một công trình gần nhất.

Bên trong là một đại sảnh rộng lớn, gần cửa có một quầy thu ngân cũ kỹ, đối diện là ghế sô pha cùng vài chiếc bàn, có vẻ từng là khu vực nghỉ ngơi cho khách.

Bên trái sảnh là một thang máy. Lê Diệu đếm thử, tòa nhà này có tổng cộng 18 tầng, gồm 16 tầng trên mặt đất và 2 tầng hầm.

Khá cao đấy!

Cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định chọn tầng 2 làm nơi cư trú cho quỷ Họa Bì.

Không gian này không thể đơn giản—phải có một ngôi miếu hoang, một căn nhà của Vương Sinh, và thậm chí căn nhà ấy còn phải có một phòng bí mật!

Lê Diệu mở ứng dụng kiểm tra chi phí xây dựng.

Con số hiện lên khiến khóe môi cô co giật.

Đắt quá!

Cô nhìn lại số tiền ít ỏi trong tài khoản, cảm giác nghèo khó xộc thẳng vào mặt.

Xem ra, chỉ có thể dùng thẻ tín dụng thôi…

Nhưng hôm nay đã muộn, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Nghỉ ngơi một đêm rồi tính tiếp.

Lê Diệu không phải người quá khắt khe về sự thoải mái. Cô tìm một góc sô pha trong sảnh tầng một, cuộn mình lại, lấy áo khoác đắp lên người.

Mặc dù điều kiện đơn sơ, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Cuối cùng, cô cũng thoát khỏi gia đình bác cả.

Trong khi Lê Diệu ngủ ngon lành, nhà họ Lê lại đang bàn tán về cô.

Tại Ninh Thành, trong thư phòng của biệt thự nhà họ Lê.

Bác cả ngồi trên ghế, ánh mắt căng thẳng nhìn đồng hồ treo tường, giọng nói đầy lo lắng:

"Lê Diệu vẫn chưa về sao?"

Anh cả nhà họ Lê gật đầu, sắc mặt khó coi:

"Vẫn chưa. Người giúp việc vẫn đang canh ở cổng, chỉ cần nó về sẽ báo ngay."

Lê Dương ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Lê gia có năm người con, mà cô ta là con gái duy nhất. Vì được nuông chiều từ nhỏ, tính cách Lê Dương vô cùng kiêu ngạo, bướng bỉnh.

Hôm nay là lễ đính hôn của cô ta, lẽ ra tối nay cô ta phải ở bên Tịch Tử Mặc. Nhưng bố cô ta lại không cho đi, bắt cô ta phải ở nhà… chờ Lê Diệu!

Cô ta bực bội đá mạnh vào bàn, giọng hậm hực:

"Bố, tại sao cứ phải chờ nó? Kệ xác nó đi đâu thì đi! Chết rục ngoài đường càng tốt!"

"Vớ vẩn!" – Bác cả quát lên, ánh mắt sắc lạnh – "Nó là em gái con đấy!"

Diệp Thúy Vân khẽ vỗ vai con gái, ra hiệu bảo cô ta đừng chọc giận bác cả nữa.

Lê Dương không phục, bĩu môi, tựa đầu vào vai mẹ làm nũng, nhưng cũng không dám cãi thêm.

Anh tư nhà họ Lê ngồi vắt chéo chân, tay nghịch chiếc nhẫn trên ngón trỏ, giọng điệu lười nhác:

"Bố, bố lo xa quá rồi. Một lát nữa nó tự khắc sẽ về thôi. Anh Ba chẳng đã nói rồi sao? Lê Diệu không thể cãi lời gia đình mình, càng không thể rời khỏi nhà họ Lê. Nó chỉ giận dỗi nhất thời thôi, chạy đâu được mà thoát?"

Anh ta chậm rãi mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa sự châm biếm:

"Bao nhiêu năm nay, mệnh cách của nó gần như đã thay xong rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cùng lắm lại trốn vào góc nào đó khóc lóc thôi. Chờ nó về, bố dỗ dành vài câu là xong."

Bác cả hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng đồng tình với lời anh tư, nhưng vẫn nghiêm mặt dặn dò:

"Dù thế nào đi nữa, mấy đứa cũng phải biết giữ chừng mực. Đừng có mà bắt nạt nó quá đáng. Cái trò [Đập bóng] sau này bỏ đi. Còn con, Lê Dương, không được dùng dao với nó nữa, nguy hiểm lắm!"

Lê Dương chu môi, vẻ mặt đầy uất ức:

"Con có muốn dùng dao đâu! Nhưng hôm nay máu trên mặt nó bắn cả vào tay con, ghê chết đi được! Con chỉ muốn mình xinh đẹp hơn thôi, phụ nữ ai mà chẳng muốn đẹp?"

Nhìn con gái làm nũng, giọng điệu bác cả lập tức mềm xuống:

"Được rồi, được rồi, bố biết mà. Không phải lỗi của con gái yêu đâu. Lần sau, nếu muốn thì cứ cho nó uống thuốc hủy dung, cách đó an toàn hơn, lại không bắn máu."

Thằng Hai Lê nghe thế thì bất mãn, bực bội nói:

"Bố thiên vị quá rồi! Nhan sắc của Lê Diệu đã bị em gái lấy gần hết, con cũng cần chứ! Đừng quên con là người nổi tiếng hàng đầu, gương mặt quan trọng lắm đấy!"

Bác cả lườm thằng con trai, gõ mạnh tay xuống bàn:

"Cút! Đàn ông mà cũng đòi đẹp à?"

Dừng một chút, ông ta lại thở dài, giọng đầy tiếc nuối:

"Mà cũng trách con, nếu ngay từ đầu tất cả mệnh cách để lại cho Dương Dương thì hôm nay nó đâu cần tự tay dao kéo nữa."

Lê Dương ngáp dài một cái, đứng dậy duỗi người, uể oải nói:

"Muộn rồi, con phải về ngủ bù đây. Dưỡng nhan sắc quan trọng hơn. Khi nào Lê Diệu về, nhớ trói nó lại, đỡ để nó chạy lung tung."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.