Bất chợt, màn hình điện thoại sáng lên. Ứng dụng vốn dĩ vẫn luôn im lặng bỗng phát ra một luồng ánh sáng xanh kỳ lạ, sau đó, một dòng chữ lớn xuất hiện trên màn hình:
[Xin hỏi cô Lê Diệu, cô có sẵn lòng tiếp nhận khu Nhà Ma này không?]
Dưới dòng chữ có hai lựa chọn:
[Đồng ý] – [Chắc chắn]
Lê Diệu: “...”
Hai lựa chọn này có khác gì nhau không?
Cô cau mày, cuối cùng vẫn bấm vào [Đồng ý].
Ngay lập tức, giao diện chính của ứng dụng mở ra.
Nó được thiết kế vô cùng đơn giản với tông màu chủ đạo là đen, đúng như phong cách rùng rợn bên ngoài. Ở phía dưới màn hình có ba menu chính:
[Quản lý Nhà Ma], [Nhiệm vụ của tôi], [Thông tin cá nhân]
Lê Diệu tò mò, trước tiên bấm vào mục [Thông tin cá nhân].
Một bảng thông tin hiện ra:
[Họ tên: Lê Diệu]
[Tuổi: 20]
[Giới tính: Nghi ngờ là nữ]
Lê Diệu: “...”
Nghi ngờ là nữ nghĩa là sao? Chẳng lẽ cô chưa đủ nữ tính?
Cô bực bội kéo xuống xem tiếp.
[Tài sản: 350 tệ (nghèo kiết xác)]
Lê Diệu hít sâu một hơi: “Tôi nhịn.”
[Điểm tích lũy: 0 (nghèo rớt mồng tơi)]
[Năng khiếu: Không (đồ ngốc chính hiệu)]
[Bộ sưu tập: Không (trắng tay)]
[Kỹ năng: Không (không có gì ngoài bốn bức tường)]
Ứng dụng này ngoài việc quản lý Nhà Ma, có phải còn có chức năng chế giễu người chơi không?
Lê Diệu mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Không sao, đến thì đến rồi, cứ thuận theo tự nhiên.
Trời cũng đã tối, trước tiên phải vào trong tìm chỗ nghỉ ngơi rồi tính tiếp.
Cô tiến đến cánh cổng lớn, đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị đẩy ra thì đột nhiên…
Ding!
Ứng dụng trên điện thoại sáng lên lần nữa.
Lê Diệu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mục [Nhiệm vụ của tôi] đang nhấp nháy.
Cô nhấn vào đó, ngay lập tức, giao diện hiện lên một thông báo:
[Chủ nhân Nhà Ma đã đến Nhà Ma, nhiệm vụ chính tuyến được mở: "Quản lý Nhà Ma Phong Đô, khiến Nhà Ma nổi tiếng toàn cầu."]
[Nhiệm vụ chính tuyến được mở, thưởng ba hộp quà bí ẩn.]
Lê Diệu tròn mắt.
Hộp quà bí ẩn!
Cô thích nhất là mở những hộp quà kiểu này!
Không chần chừ, cô nhanh chóng chạm vào một hộp quà.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào, một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Sau đó, một chiếc hộp màu đen, vuông vắn, xuất hiện trong lòng cô.
Cô cúi đầu nhìn xuống ứng dụng, thấy số lượng hộp quà đã giảm từ 3 xuống còn 2.
Lê Diệu đặt chiếc hộp xuống đất, đưa tay chạm vào tấm bùa vàng niêm phong trên đó.
Cô hít sâu một hơi, rồi cẩn thận bóc nó ra…
Vừa tháo dải băng niêm phong, một luồng gió lạnh bỗng lùa qua, khiến da gà Lê Diệu nổi lên từng đợt.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc xường xám đột ngột xuất hiện ngay trước mặt cô.
Lê Diệu giật thót, suýt nữa ném luôn cái hộp quà trong tay.
Chuyện quái gì thế này? Sao tự dưng lại có một người sống sờ sờ chui ra trước mặt cô như vậy?
Cô theo phản xạ lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác:
"Cô là ai?"
Người phụ nữ trước mặt có dung nhan tuyệt sắc, mái tóc uốn thành từng lọn nhỏ, kiểu dáng thường thấy trong các bộ phim thời dân quốc.
Cô ta nhẹ nhàng cúi người, giọng nói mềm mại như tơ lụa:
"Tiểu nữ Như Hoa, bái kiến chủ nhân Nhà Ma."
Như Hoa?
Cái tên này nghe quen quen…
Trong đầu Lê Diệu lập tức hiện lên hai hình ảnh.
Một là nhân vật Như Hoa trong phim của Châu Tinh Trì—một người đàn ông giả gái trông vô cùng "mỹ miều".
Hai là hồn ma u uất, một kỹ nữ thời dân quốc đã ôm mối tình si với thập nhị thiếu gia nhà họ Trần.
Lê Diệu nhìn người phụ nữ trước mặt.
Rõ ràng cô ta không thể nào là Như Hoa phiên bản Châu Tinh Trì.
Vậy chẳng lẽ…
Lê Diệu nuốt nước bọt, chậm rãi hỏi:
"Cô là người hay ma?"
Ánh mắt Như Hoa thoáng nét bi thương.
Cô ta khẽ ngước nhìn về một nơi xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại quá khứ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cất giọng u buồn:
"Tôi đã chết được chín mươi năm rồi. Quá lâu đến mức tôi thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ của mình khi còn sống. Tôi chỉ nhớ rằng, mình từng là danh kỹ của Thạch Đường Tử, yêu thập nhị thiếu gia nhà họ Trần. Chúng tôi từng thề non hẹn biển, cùng nhau rời bỏ cõi đời để được bên nhau mãi mãi.
Nhưng tiếc thay… tôi đã chờ anh ấy suốt chín mươi năm dưới âm phủ, mà vẫn không thấy anh ấy đến.
Vì vậy, tôi quay lại nhân gian, hy vọng có thể tìm được anh ấy…"
Lê Diệu nhìn Như Hoa đầy hứng thú.
Không ngờ hộp quà đầu tiên lại mở ra một hồn ma có câu chuyện tình đầy bi thương như vậy.
Cô lập tức tò mò không biết trong hộp quà thứ hai sẽ có gì.
Không chần chừ, Lê Diệu tiếp tục mở hộp.
Vừa mở ra, một làn khói xanh xẹt qua.
Ngay sau đó, trước mặt cô xuất hiện một thiếu nữ mặc trang phục cổ đại, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Cô bé có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như nước hồ thu.
Lê Diệu vừa định lên tiếng hỏi thăm thì…
"Rẹt!"
Thiếu nữ bỗng dưng giật mạnh một lớp da người trên mặt, để lộ một khuôn mặt xanh mét, đôi mắt đỏ ngầu như máu, miệng há rộng lộ ra hàm răng sắc nhọn, dữ tợn đến đáng sợ.
"GRÀO!!"
Con quỷ đột ngột lao thẳng về phía Lê Diệu!
Chết tiệt!
Nó định ăn thịt cô!!
Lê Diệu không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bên cạnh, Như Hoa cũng cuống quýt chạy theo, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả Lê Diệu!
Vừa chạy, cô ta vừa hét toáng lên:
"Không xong rồi! Là quỷ Họa Bì! Con quỷ này chuyên ăn tim người!!"
Nhìn Như Hoa vượt mặt mình, Lê Diệu cạn lời:
"Cô chạy cái gì?! Cô cũng là quỷ mà! Không có pháp lực à?!"
Như Hoa vừa chạy vừa hét:
"Tôi đánh không lại quỷ Họa Bì! Nó không chỉ ăn tim người mà còn bắt nạt cả quỷ yếu! Bị nó tóm được là xác định thảm đời!!"
Thế là, một người một quỷ cắm đầu chạy thục mạng phía trước, trong khi con quỷ mặt xanh nanh nhọn dữ tợn đuổi sát phía sau.
Lê Diệu vốn có thể trạng yếu ớt, càng chạy càng chậm. Cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh lẽo đang ngày càng áp sát phía sau lưng.
Cô sắp bị quỷ Họa Bì bắt kịp rồi!
Đúng lúc này, Như Hoa bất ngờ lao đến, nắm chặt tay Lê Diệu, kéo cô chạy thẳng về phía cổng Nhà Ma.
Rầm!
Lê Diệu đâm mạnh vào cánh cửa, lực va chạm khiến cánh cửa bật mở, còn cô thì ngã nhào xuống đất.
Cô trừng mắt, tim đập điên cuồng.
Xong đời, lần này chắc chắn mình chết rồi!
Khoảnh khắc ngã xuống, cô theo bản năng nhắm chặt mắt, cả người căng cứng, chờ đợi cơn đau xé tim.
Nhưng…
Không có gì xảy ra.
Không có cảm giác đau đớn, không có lưỡi dao sắc bén nào cắm vào da thịt cô.
Lê Diệu ngạc nhiên mở mắt.
"Dậy đi, không sao đâu."
Như Hoa đã trở lại dáng vẻ điềm tĩnh, thanh lịch như trước. Cô ta nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc, giọng nói tràn đầy ung dung, chẳng còn chút dáng vẻ hốt hoảng vừa rồi.
"Chúng tôi đều thuộc về Nhà Ma, mà cô là chủ nhân của nơi này. Trong Nhà Ma, quỷ không thể làm hại cô."
Lê Diệu chớp mắt, sau đó ngồi dậy, vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
"Sao cô không nói sớm? Hại tôi chạy mấy vòng vô ích!"
Nếu biết trước điều này, cô đã không phí sức bỏ chạy, mà ở lại mở nốt hộp quà.
Như Hoa cầm khăn tay che miệng, khẽ cười đầy ngượng ngùng.
"Tôi quên mất."
Lê Diệu: "..."
Quá không đáng tin!
Mặc dù quỷ Họa Bì không thể làm hại cô, nhưng nó vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng, khuôn mặt dữ tợn nhễu đầy dãi, cứ như muốn lao đến cắn bất cứ lúc nào.
Lê Diệu không khỏi sởn gai ốc.
Cô nghiêng đầu nhìn chiếc hộp quà thứ ba còn chưa mở, lòng chợt dao động.
Nếu bên trong lại xuất hiện thêm một con ác quỷ thì sao?
Hai con quỷ, đứng hai bên như hai pho tượng thần giữ cửa, ngày ngày nhìn cô chảy dãi…
Chưa kịp bị cắn chết, chắc cô cũng bị dọa đến phát khiếp mất thôi!
Thật đau đầu!
Hơn nữa, con quỷ Họa Bì này rõ ràng không chịu nghe lời. Nếu để nó xuất hiện trước khách tham quan, chẳng phải vừa bước vào, người ta đã bỏ chạy mất dạng hay sao?
Lê Diệu cau mày.
Còn một vấn đề quan trọng hơn—
Cô lo lắng quỷ Họa Bì sẽ chạy ra ngoài làm hại con người.
Như Hoa dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, liền lên tiếng trấn an:
"Đừng lo, nó không thể rời khỏi Nhà Ma đâu."
Lê Diệu ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Như Hoa chậm rãi giải thích:
"Vừa rồi khi tôi bước vào đây, tôi đã cảm nhận được một sự ràng buộc vô hình. Đó là mối liên kết giữa tôi và Nhà Ma. Một khi đã vào đây, tôi không thể rời đi nữa. Tôi đoán quỷ Họa Bì cũng vậy. Nếu không, nó đã chạy từ lâu rồi.
Hơn nữa…"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.