Cánh cửa mở ra.
Bên trong tối đen như mực.
Hồ Địch lập tức giơ súng lên, trầm giọng quát:
"Đứng yên!"
Nhưng không có ai đáp lại.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, tĩnh lặng đến rợn người.
Ông ta nhíu mày, ra hiệu cho Lê Diệu:
"Bật đèn lên đi."
Lê Diệu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Một giây sau, ánh sáng lập tức bừng lên, soi rõ toàn bộ không gian.
Ánh sáng đột ngột khiến Hồ Địch hơi nheo mắt lại. Khi đã thích nghi, ông ta vội vàng đảo mắt nhìn quanh.
Tầng hầm rất rộng nhưng trống trải. Ngoại trừ một đống rác chất đống ở góc phòng, chẳng có gì cả.
Đặc biệt, lão Chu không thấy đâu.
Sắc mặt Hồ Địch lập tức tái mét.
"Lão Chu trốn rồi!"
Sao có thể như vậy được?
Tên tà tu tàn độc đó đã biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.
Hồ Địch theo phản xạ rút điện thoại ra, định gọi báo cáo với cấp trên. Nhưng chưa kịp bấm số, ông ta đã nghe thấy giọng nói thản nhiên của Lê Diệu:
"Đồng chí Hồ, lão Chu không trốn đâu. Ông ta ở ngay kia kìa."
"Hả?"
Hồ Địch giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn quanh.
Ở đâu?
Tại sao ông ta không thấy gì cả?
Ngay cả Hồng Hồng cũng không nhịn được mà thở dài ngao ngán.
Cô bé bay tới góc phòng, đưa tay chỉ thẳng vào đống rác:
"Ở đây này."
Dưới ánh đèn lờ mờ, Hồ Địch bước chậm rãi đến gần, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Ông ta cau mày, nhìn chằm chằm vào đống gì đó co ro trong góc, rồi đột nhiên hít vào một hơi lạnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711088/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.