Có những công tử quyền quý ở Ngũ Lăng quỳ gối giữa phố cầu hôn cô, cũng có những hiệp khách phong trần muốn đưa cô cùng chu du giang hồ.
Cô từng đi qua sa mạc, tận mắt chứng kiến những cơn gió cát cuồn cuộn, cảm nhận nền văn hóa đặc sắc của những quốc gia xa lạ, học được nhiều thứ cổ ngữ mà người thường chẳng mấy ai biết đến.
Cô cũng đã đặt chân đến Giang Nam, thưởng ngoạn vẻ đẹp của những dòng nước xanh biếc uốn lượn quanh các thị trấn cổ, đắm chìm trong sự yên bình ấm áp của miền sông nước.
Cô có rất nhiều tiền, rất nhiều bạn bè, và quan trọng hơn cả, cô học được vô số tri thức. Những lý thuyết, những kinh nghiệm mà đám quỷ trong nhà ma từng nhồi nhét cho cô, giờ đây cô đều thấu hiểu sâu sắc hơn, thực hành thành thạo hơn.
Trên hành trình ấy, cô không còn che giấu bản thân, không còn e ngại bất kỳ ai. Mỗi lần có người hỏi danh tính, cô đều dùng tên thật của mình—Lạc Minh Duyên.
Đứng trước gương, Lê Diệu chăm chú nhìn vào hình bóng của chính mình, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:
"Không sao cả. Nếu thế giới này không ai yêu cô, thì chúng ta hãy tự yêu lấy bản thân mình."
Mười hai năm trôi qua, Lê Diệu cảm thấy mọi thứ đã đủ. Cô quyết định trở về.
Trước khi rời đi, cô đứng giữa khoảng trời rộng lớn, ngẩng đầu lên, cất giọng dõng dạc:
"Lý trưởng!"
Gió thổi qua, mang theo tiếng lá xào xạc. Không ai đáp lại.
Lê Diệu khẽ hừ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711131/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.