Nhị Mao cúi đầu, giọng nghẹn lại, mũi cay cay:
"Bà... bà thật sự không đến xem Tứ Mao sao? Nó bị thương nặng lắm."
Lê Diệu khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu:
"Các cậu là ai? Tôi quen các cậu sao?"
Nói rồi, bà quay sang hỏi thị nữ đứng cạnh:
"Tôi đã từng gặp họ chưa?"
Thị nữ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
"Nương tử, đừng để ý đến họ. Trên đời này có nhiều người muốn bám víu quan hệ với người lắm."
Dứt lời, nàng ta liền ra hiệu cho thị vệ:
"Mau đuổi bọn họ đi."
Đại Mao và Nhị Mao đứng sững, không thể tin vào mắt mình. Mẹ Lạc... thật sự không nhận ra họ.
Họ lảo đảo quay về nhà, tâm trí vẫn còn hỗn loạn. Vừa thấy họ trở về, Tứ Mao đã sốt ruột hỏi:
"Mẹ Lạc đâu?"
Nói xong, anh ta vội ngó đầu ra ngoài, nhưng chẳng thấy ai ngoài một ông lão đeo hòm thuốc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tứ Mao hoảng hốt, quay sang chất vấn hai anh trai:
"Hai anh không gặp mẹ Lạc sao?"
"Không được nói bậy!"
Một giọng nói trầm ổn vang lên, là Hoa đại phu vừa bước vào. Ông nghiêm giọng:
"Lạc nương tử của chúng tôi không phải mẹ cậu, đừng gọi bậy! Là cậu bị thương à? Lạc nương tử bảo tôi đến chữa trị cho cậu."
Nghe vậy, thím Cố sững người, ánh mắt sáng lên. Bà nắm chặt tay Đại Mao, run giọng hỏi:
"Con gặp Lạc Minh Duyên rồi sao? Cô ấy nói gì?"
Đại Mao nghẹn giọng, nói như rên rỉ:
"Mẹ Lạc... bà ấy không nhận ra chúng ta."
Lão Ngũ đứng bên cạnh cũng bàng hoàng. Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711135/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.