Anh ta đã nhận ra chân tướng – vùng đất Xám này đã rơi vào tay Lê Diệu.
"Đi thôi." Hạ Diễm lạnh nhạt nói.
Vùng đất Xám đã bị người khác chiếm giữ, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu cứ cố chấp, e rằng sẽ khiến thiên đạo nổi giận.
Dứt lời, Hạ Diễm xoay người, cùng Chung Ly Tiêu rời đi.
Thấy bọn họ thản nhiên như vậy, Ô Thập Cửu tức đến nghiến răng, giậm chân liên tục.
Giờ thì cô ta đã hiểu – chính con bé đến từ vị diện thấp hơn kia đã cướp mất vùng đất Xám!
Nghĩ đến đây, lòng cô ta càng thêm căm tức.
Cái con bé chết tiệt đó không những lấy đi không ít đồ tốt từ cô ta và hai kẻ kia, mà cuối cùng còn chiếm luôn vùng đất Xám.
Quả thật là... thu hoạch lớn!
Ô Thập Cửu dù giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng dẫn đồng đội rời khỏi vùng đất Xám.
Lê Diệu không vội xuất hiện ngay. Cô kiên nhẫn chờ đợi, đến khi hai nhóm người kia hoàn toàn rời khỏi, mới lặng lẽ bước ra từ trong bóng tối.
Không kịp kiểm tra những phần thưởng mình nhận được, cô lập tức hô lớn:
"Thiên đạo! Thiên đạo! Nhanh nghĩ cách lột sạch đồ của đám Ô Thập Cửu kia! Lột sạch hết! Không để sót một thứ nào!"
Cô không thể để bọn họ đi khỏi địa bàn của mình mà vẫn còn nguyên vẹn đồ đạc được!
Ngay vào giây phút cuối cùng, trước khi Ô Thập Cửu và đồng đội bước ra khỏi ranh giới vùng đất Xám, thiên đạo đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711136/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.