96.
Ngày hôm sau, mọi người động thân đến trước Võ Lâm minh.
Lúc này theo bọn họ đến trước Võ Lâm minh đa phần là tâm phúc của đại sư huynh, trước đó đại sư huynh dặn dò qua, Tư Mộc chỉ là bị điểm huyệt phong võ công, trên cổ tay có thêm một bộ còng bằng sắt.
Trước khi đi, đại sư huynh dẫn người ra cửa núi đưa tiễn.
Nhạc Diểu thừa dịp không ai chú ý, sắc mặt âm trầm trả lại hộp gấm kia cho đại sư huynh.
Đại sư huynh giả bộ mờ mịt, hỏi: "Nhạc sư đệ, ngươi làm gì vậy."
Nhạc Diểu nói: "Đại sư huynh, ngươi vẫn là nhận đi."
Đại sư huynh thầm nghĩ, ngữ nặng tâm sâu: "Nhạc sư đệ, sư huynh là nhìn ngươi lớn lên ."
Nhạc Diểu: "..."
Đại sư huynh: "Khi còn bé ngươi không có nơi nương tựa, sư phụ mang ngươi lên núi, sinh hoạt hằng ngày, sư phụ cũng không chiếu cố nhiều hơn ta."
Nhạc Diểu: "Ta..."
Đại sư huynh: "Huynh trưởng như cha, có một số việc, sư phụ không thể dạy ngươi, thì sư huynh chỉ có thể làm giúp."
Nhạc Diểu: "Sư huynh ngươi hiểu lầm..."
Đại sư huynh: "Nhạc sư đệ, không nên giấu bệnh sợ thầy a !"
Nhạc Diểu: "Ta không..."
Đại sư huynh vỗ vỗ vai Nhạc Diểu: "Dược này ngươi vẫn là nhận đi, ngày thường nhớ lấy dưỡng thân thể cho tốt."
Nhạc Diểu: "..."
97.
Tư Mộc hiếu kỳ ngó sang, nghe được vài câu, có vài phần thân thiết, chờ đến khi Nhạc Diểu bị đại sư huynh nói liên miên cằn nhằn dong dài đến chịu không nổi tránh ra, liền tới gần hỏi: "Ngươi bị bệnh hả?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-minh-chu-ngay-dem-bi-trom-vieng-tham/2416270/chuong-96-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.