Anh ta chẳng thèm để ý đến phản kháng của tôi, chỉ ngây ngốc đứng đó đờ đẫn nhìn cánh tay của mình, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Hóa ra tôi đã chết rồi à?”
May mà trong phòng bệnh lúc này không có ai, bằng không chắc chắn họ sẽ tưởng tôi bị tâm thần, anh ta im lặng thì tôi quyết không thèm lên tiếng trước, phòng bệnh đột ngột chìm vào yên lặng, qua một hồi lâu sau anh ta lại ngẩng đầu nhìn tôi, nói như van nài, “Tôi còn tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành, tôi muốn…”
“Tôi không giúp gì được anh đâu.”
Tôi không suy nghĩ gì, liền lên tiếng cự tuyệt ngay tức khắc, tôi đâu phải kẻ ăn không ngồi rồi. Anh ta nhìn tôi, chậm rãi nói, “Tôi biết chuyện này đối với cô mà nói thì hơi...”
“Tôi đã nói không giúp được anh rồi, tôi chỉ là một học sinh lớp 11 bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ở nhà còn có bà cần tôi chăm sóc, tôi không cha không mẹ, bà đã nhặt tôi về cưu mang, một tay nuôi tôi khôn lớn, bà đã khổ cực nhiều rồi, tôi không thể chết được, cũng không muốn chết, anh đi tìm người khác đi, tôi cầu xin anh đó....”
Tôi vừa nói hết câu thì thấy bà quay trở lại, nhìn thấy bịch quýt trong tay bà thì tôi biết bà lại không chịu đi về nhà nghỉ ngơi mà chạy ra chợ mua cho tôi mấy trái quýt mà bình thường tôi thích ăn nhất. Bà nói với tôi mấy câu rồi ngồi xuống bên giường tôi, “Bà vừa nghe thấy tiếng nói chuyện, cháu đang nói chuyện với ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-tui-co-ma/2244317/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.