Buổi sáng Lâm Tri Vi bị hôn đến tỉnh. Trên mặt, trên môi đều tê rần, giống như là bị một con cún nhỏ thè lưỡi ra liếm.
Cô mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là đôi má kề sát mình của Lục Tinh Hàn. Màu đỏ hồng do sốt cao trên má đã biến mất lại trở thành màu trắng tinh như một miếng bánh gạo nếp.
Chóp mũi của bánh gạo nếp cọ cọ cô, thỏa mãn hưởng thụ, nhỏ giọng rầm rì dính người.
Lâm Tri Vi bị cậu quấn lấy đến mức lý trí vốn không nhiều lắm hoàn toàn sụp đổ, cô ôm cậu hôn một cái rồi lại nhìn chằm chằm đôi mắt mềm mại sáng ngời như được rửa sạch bằng nước của cậu. Tay cô sờ lên trán cậu, chỉ còn hơi ấm ấm, bớt nghiêm trọng hơn tối qua rồi.
"Chị vẫn chưa đi." Cả người cậu áp xuống, tạo thành một vùng tối lớn.
"Chị đã nói sẽ không đi mà." Lâm Tri Vi nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu, ngăn cản hành động tiếp theo, cảnh giác hỏi: "Em muốn làm gì?"
Tai Lục Tinh Hàn đỏ bừng, gỡ cánh tay đang ngăn cản mình của cô đi, thành công ôm lấy cô, cổ họng tuy khó chịu nhưng vẫn kiên trì như cũ nói: "Muốn chị."
Cậu sợ Lâm Tri Vi từ chối còn quơ quơ tay trái khoe chiếc nhẫn của mình cho cô xem: "Bé cưng nhà em đã tự tay đeo chiếc nhẫn này cho em rồi, em cũng muốn tranh thủ chút quyền lợi chứ."
Bệnh đến như vậy còn không lo nghỉ ngơi, sáng sớm vừa thức dậy trong đầu đã toàn chuyện xấu.
Lâm Tri Vi cũng bị cậu chọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhai-con/868625/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.