Người ta thường nói ‘y bất như tân, nhân bất như cố’, tôi thấy câu này rất nhảm nhí. Người mới đương nhiên vẫn tốt hơn. Dù sao người cũ thì cũng đã là người cũ rồi, nhớ nhung chỉ làm cho bị coi thường hơn mà thôi. Trương Cảnh đẩy cửa quán bar, Lâm Châu thấy cậu đi vào, giơ tay từ xa ra hiệu cho cậu, Trương Cảnh cười cười đi tới, lật xem quần áo anh ta “Hôm nay anh ăn mặc bảnh vậy, muốn câu ai thế?” “Câu được ai thì câu” Lâm Châu ra hiệu cho người phục vụ đem rượu lên cho Trương Cảnh, nói “Dạo này cậu thường đến đây thế?” “Dạo này không phải là mùa xuân sao?” Trương Cảnh tựa lưng vào quầy bar, uống một hớp rượu “Đã đến lúc mèo con hồi xuân rồi.” Lâm Châu cười nhạo “Cậu là mèo nhà, đừng có mà nhớ thương mèo hoang, cậu chơi không nổi mà cũng không dám chơi đâu.” “Đệch.” Trương Cảnh uống cạn ly rượu, yết hầu chuyển động lên xuống cực kỳ gợi cảm, cậu l**m môi “Có gì mà không dám chơi cơ chứ, không phải chỉ chơi cho vui thôi sao?” Lâm Châu nhếch môi cười, Trương Cảnh vừa định nói, Lâm Châu liền vươn tay kéo Trương Cảnh sát lại gần rồi giả bộ hôn lên môi cậu, Trương Cảnh cau mày né tránh. Lâm Châu đột nhiên nở nụ cười, cắn một cái lên mặt cậu, nói “Xem đi, đến cả tôi mà cậu còn không dám hôn thì còn dám chơi ai?” Trương Cảnh đẩy anh ta ra, lấy tay lau mặt “Anh ghê quá đi!” Đột nhiên Trương Cảnh mất hết tâm tình khi Lâm Châu làm như vậy. Cậu cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-bat-nhu-co-toan-thai-dan-tu/2919666/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.