Trương Cảnh nhìn Quý Đông Huân lâu ơi là lâu. Ánh mắt của anh nghiêm túc như vậy, Trương Cảnh biết rằng những anh lời anh nói đều là sự thật. Người này đã từng rất nghét người khác chạm vào cậu, bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn và tranh cãi vì Khương Khải hôn cậu hai lần, nếu như giới hạn của Quý Đông Huân trước đây là gì thì nó chính là cái này. Nhưng hiện giờ người này lại đang ngồi xổm trước mặt mình, lắng nghe hết tất cả những điều ghê tởm mình trải qua, trên khuôn mặt không hề lộ ra vẻ miễn cưỡng, chỉ tràn đầy chân thành nói một câu: “Chỉ cần em sống vui vẻ, những thứ khác không quan trọng.” Anh nói: “Hãy tin anh.” Trương Cảnh đưa tay ra chạm vào mặt anh, trong ánh mắt có chút ám ảnh. Đương nhiên là cậu tin tưởng, và mỗi lời nói của Quý Đông Huân cậu đều tin tưởng. Giờ phút này, thứ mà cậu cảm thấy ghê tởm nhất luôn đè nặng trong lòng bao lâu nay, đột nhiên được tháo bỏ. Nó giống như là một căn phòng chứa đầy bụi bặm trong nhiều ngày, thậm chí trong không khí còn nồng nặc mùi ẩm mốc. Bỗng nhiên một chiếc cửa sổ được mở ra, ánh sáng chiếu vào bừng sáng cả căn phòng. Ánh sáng đó đã trực tiếp chiếu vào nơi mà Trương Cảnh cho rằng đã mục nát, mang theo nhiệt độ mát mẻ và mùi vị của ánh nắng mặt trời. “Anh ta tìm em là vì chuyện này, còn mang ảnh ra để uy h**p em?” Quý Đông Huân nắm chặt lấy tay Trương Cảnh, hôn nhẹ lên tay cậu rồi nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-bat-nhu-co-toan-thai-dan-tu/2919730/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.