Kỷ Lê và Đàm Vị Cẩn đứng ôm nhau dưới mưa.
Đúng vậy, chỉ là ôm thôi.
Kỷ Lê cúi đầu, cằm đặt lên vai Đàm Vị Cẩn, hơi ấm từ cơ thể Đàm Vị Cẩn xuyên qua lớp áo ướt sũng, lan tỏa lên da thịt Kỷ Lê.
Cái ôm bắt đầu từ việc họ cần nghỉ ngơi để lấy lại hơi thở, và kết thúc khi cả hai đã ổn định lại.
Kỷ Lê buông tay, lùi lại một bước.
Cả hai đều ướt sũng vì mưa, tóc cũng dính bết. Đàm Vị Cẩn ngẩng đầu, đưa tay gạt mái tóc rối của Kỷ Lê ra khỏi trán, vuốt qua thái dương và gài ra sau tai nàng.
"Bình tĩnh chưa?" Kỷ Lê tận dụng cơ hội hiếm hoi này để đứng cao hơn Đàm Vị Cẩn, khoanh tay trước ngực, ngửa đầu nhìn cô: "Vui không?"
Đàm Vị Cẩn nói: "Vui."
Kỷ Lê suýt nữa bật cười, nàng mím môi: "Chị thật trẻ con, Đàm Vị Cẩn," Kỷ Lê chủ động tấn công, nghiêm túc phê bình: "Người lớn rồi mà còn chơi đùa với nước."
Đàm Vị Cẩn gật đầu: "Em gái phê bình đúng."
Nếu Đàm Vị Cẩn không cãi lại, Kỷ Lê đương nhiên càng hăng: "Trời mưa to thế này, xối xả cũng mặc kệ," nàng chỉ vào quần áo Đàm Vị Cẩn: "Giờ sao đây? Áo sơ mi trắng dơ thế này, làm sao giặt được."
Đàm Vị Cẩn chỉ vào áo sơ mi của mình: "Này, ai in dấu tay lên đây thế?"
Người in dấu tay: "Đúng vậy, ai mà tay dơ thế không biết."
Đàm Vị Cẩn không nhịn được như Kỷ Lê, chị bật cười.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-co-hoi-me-nhao-nhao/2749163/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.