Dịch: Anh Đào.
Anh đối xử với em gái mình tốt như nào cô biết, anh có thể nói như vậy Thời Miểu ít nhiều cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Nhưng cũng chỉ nghe chứ không coi là thật.
Ra khỏi nhà hàng một chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái qua, dưới ánh mặt trời chiếc logo ba chiều sáng lóng lánh.
Thời Miểu nhận ra chiếc xe sang trọng này là xe của Mẫn Đình.
Không có lời gì khác muốn nói, cô vẫy tay ý nói tạm biệt.
Mẫn Đình lịch sự dặn dò cô: “Lái xe chậm thôi.”
Thời Miểu không lái xe qua đây, có điều vẫn gật đầu.
Nhìn anh lên xe, chiếc xe màu đen sang trọng lái rời đi.
Mãi đến khi xe của anh lái đi xe cô mới đi bộ đến bên đường, định vị xong vị trí rồi gọi xe.
Mẫn Đình lên xe dặn tài xế đến công ty của em gái, đưa túi bánh mì gói mang về qua đó. Công ty của en gái ngược hướng, giao lộ phía trước không thể nào rẽ trái được nên lái xế lái đến giao lộ phía sau rồi quay đầu.
Lần nữa đi ngang qua trước cửa nhà hàng anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên đường, nhìn có vẻ giống như đang chờ xe.
Mẫn Đình hạ cửa sổ xuống, đồng thời gọi điện thoại, đầu bên kia nghe máy rất nhanh.
Anh nhìn cô từ trong xe hỏi: “Không lái xe sao?”
Thời Miểu vô thức ngẩng đầu nhìn bên kia đường, ngựa xe như nước chiếc này nối tiếp chiếc kia.
Cô dựa vào đường nét trên thân xe đoán xem chiếc xe nào là xe của anh nhưng xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-danh-tinh-yeu-mong-tieu-nhi/1965251/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.