Dịch: Anh Đào.
Trước hội nghị thường niên khoa ngoại tim mạch và lồng ngực một ngày Thời Miểu nhận được điện thoại của chú tài xế, hỏi cô bây giờ có tiện không, mang đồ qua cho cô.
Chú nói không tiện cũng không sao hết chỉ cần ở trong văn phòng có người là được.
Buổi chiều Thời Miểu không có phẫu thuật, đang chuẩn bị bài diễn thuyết ngày mai.
“Chú, chú không cần lên đây đâu ạ, cháu xuống dưới lấy.”
“Cháu cầm không hết đâu, có ba gói to cơ.”
“…..”
Hộp đựng đồ dùng trong văn phòng?
Đồ để ở trong văn phòng cô ngoại trừ hộp đựng đồ dùng văn phòng ra tạm thời cô không nghĩ ra thứ gì khác.
Mấy phút sau chú và một người khác xách mấy hộp lên lầu.
Mẫn Đình mua máy pha cà phê cho cô, không chỉ mua một cái, hạt cà phê và bột cà phê cũng được mua rất đầy đủ.
Trong văn phòng có mấy cái bàn dựa vào tường, đặt máy pha cà phê lên đó rất vừa vặn.
Mấy đồng nghiệp trẻ bọn họ không có mấy ai không thích uống cà phê, thậm chí một ngày còn uống hai cốc. Trước đây có đồng nghiệp đề xuất chuyện mua máy cà phê với chủ nhiệm, chủ nhiệm nói máy pha cà phê nhà thầy cũng có, cung cấp miễn phí, nhưng tiền mua cà phê viên nén trong khoa không có nhiều kinh phí như vậy, lại suy nghĩ đến có người không uống được cà phê vậy nên cuối cùng đành bỏ.
Vậy là có không ít đồng nghiệp đề nghị góp tiền cùng mua nhưng chủ nhiệm lại nói, từ bỏ đi, sớm muộn cũng sẽ vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-danh-tinh-yeu-mong-tieu-nhi/1965293/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.