Dịch: Anh Đào. 
Vạt váy của chiếc váy ngủ màu hồng xám và hai dây mảnh dính lại với nhau, xếp chồng lên vai của Thời Miểu. 
Khi xếp chồng lên nhau, lòng bàn tay của Mẫn Tình vô tình lướt qua đỉnh quả dâu tây. 
Quả dâu tây căng mọng lướt qua lòng bàn tay anh rồi sượt qua cổ tay rắn rỏi, cảm giác như những hạt nhỏ li ti tê dại thấm vào da của Mẫn Đình. 
Tiếng “ưm” đó của Thời Miểu truyền từ đầu lưỡi cô đến trong miệng anh. 
Cảm giác tê dại là cộng hưởng, khi ngấm vào da anh lan tỏa từ phía trước người cô ra khắp cơ thể. 
Nụ hôn đàn ông càng sâu hơn, Thời Miểu siết chặt chiếc áo choàng tắm trên vai anh. Giữa môi và lưỡi là nhiệt độ mạnh mẽ từ đầu lưỡi anh, hơi thở lạnh lẽo nặng nề của anh cũng bị cô hít toàn bộ vào. 
Cô không biết lấy hơi, không quay mặt đi, không tránh đôi môi anh mà tìm một khe hở để hít thở. 
Mẫn Đình không vội vàng hôn cô để cô tựa vào cánh tay anh, anh cúi đầu, má anh chạm vào má cô. 
Về bé con, anh vẫn chưa nghĩ nhiều đến vậy ít nhất là tối nay anh sẽ không suy nghĩ đến. 
“Bé con đợi thêm nhé em?” Mẫn Đình thấp giọng hỏi. 
Thời Miểu: “Vừa rồi em chỉ nói như vậy thôi, không vội, sinh em bé có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ.” 
Mẫn Đình hôn lên má cô, môi di chuyển xuống từng tấc một, hôn nhẹ lên cần cổ mảnh mai và tinh tế của cô. 
Môi của người đàn ông nóng bỏng, hôn từng cái một chậm 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-danh-tinh-yeu-mong-tieu-nhi/1965298/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.