Dịch: Anh Đào.
Sau trận tuyết lớn nhiệt độ giảm xuống âm bảy tám độ, mỗi sáng Thời Miểu đều được ăn hoành thánh nóng hổi. Từ khi anh trai về, bữa sáng của cô đều là anh trai làm sẵn ở nhà mang đến bệnh viện, ngày nào cũng được đổi món. Hôm kia là nước dùng hải sản, hôm qua là nước dùng canh xương, sáng nay là nước sốt cà chua đậm đà.
Bàn đối diện Khương Dương đang nhai mấy lát bánh mì kẹp rau xà lách mẹ anh ta để trong túi giữ nhiệt. Anh ta không có hứng thú với hoành thánh, nhưng bây giờ bỗng nhiên có một suy nghĩ mãnh liệt muốn ăn một bát hoành thánh nhỏ.
Lương Viên đi lướt qua chỗ anh ta, nhìn chiếc sandwich phiên bản đơn giản của anh ta rồi nói: “Không phải chứ, chỉ có vài lá rau thôi à? Cả trứng chiên cũng không có sao?”
Khương Dương nói: “Tôi không thích ăn trứng.” Mẹ anh ta có chiên cho anh ta mấy lát thịt nguội bỏ vào trong nhưng đã bị anh ta lấy ra ăn hết từ lâu rồi.
Lương Viên cầm một hộp há cảo nhân thịt hấp còn chưa kịp ăn, đưa ra trước mặt Khương Dương: “Ăn vài cái đi, chỉ ăn rau sao mà chịu nổi.”
“Cảm ơn nhé.” Khương Dương không khách sáo, gắp hai cái trong hộp giữ nhiệt của anh ta.
Lương Viên cầm lấy cốc của mình trên bàn, đi đến máy pha cà phê lấy một cốc cà phê nóng, rồi tựa vào mép bàn nhìn bát hoành thánh trong bình giữ nhiệt của Thời Miểu. Vừa ăn há cảo hấp, anh ta vừa than thở: “Đợi tôi làm bác sĩ nội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-danh-tinh-yeu-mong-tieu-nhi/1965321/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.