Người dịch: PrimeK
“Phi, phi! "Lãnh Dạ phun ra hai ngụm nước miếng dính tro cốt, khuôn mặt kia liền đen xuống.
Những xương này, giòn thật sự.
Nếu phương pháp này không thể dùng, hắn cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Kết quả là, Lãnh Dạ lại đem thân thể của mình ghé vào trên đống xương, sau đó thử từng chút di chuyển hai chân ra ngoài. Khoan hãy nói, phương pháp này ngược lại thật sự có thể thực hiện, tuy rằng cố hết sức một chút, tốn thời gian cũng nhiều hơn một chút, nhưng cuối cùng Lãnh Dạ rốt cục vẫn đem chính mình "Nhổ" ra. Tuy rằng quá trình rất vất vả, nhưng ít nhất đã "chạy thoát".
Lãnh Dạ nằm ở trên đống xương từng ngụm từng ngụm thở hổn hển khôi phục thể lực, mà lúc này, Hầu Tử bỗng nhiên hỏi: "Lãnh Dạ, ngươi đi ra chưa?"
“Ra rồi. "Lãnh Dạ hữu khí vô lực đáp:" Mẹ nó, thiếu chút nữa mệt chết, so với lần trước giẫm vào đầm lầy trốn ra còn mệt hơn.
‘Mau tới đây. "Hầu Tử kêu lên:" Kéo ta ra với
Lãnh Dạ tức giận nói: "Tự mình bò đi.
Ta không ra được, súng bị kẹt rồi.
“Không cần. "Lãnh Dạ cũng không ngẩng đầu lên nói.
...... Không có súng, sẽ không có đèn pin.
... "Lý do này hình như... không còn đường từ chối nữa rồi. Rút miệng, Lãnh Dạ không kiên nhẫn nói: "Chờ ngươi đi ra rồi quay đầu đào.
Ngươi cảm thấy nếu ta buông tay, còn có thể đào được nữa sao?
“...... "Lãnh Dạ vỗ trán một cái, mắng:" Mẹ nó”.
Thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy, Lãnh Dạ vỗ vỗ bụi xương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-gian-bang-khi/1576150/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.