Xung quanh đài phun nước có rất nhiều người, không phải là nơi để nói chuyện.
Cố Nhược vô cùng tức giận, trực tiếp ôm Khương Tân Nhiễm vào trong ngực, nửa ép buộc mà đem nàng mang ra ngoài.
Hành động hơi thô bạo nhưng khi đi qua đám đông, cô vẫn không để nàng đụng phải một người lạ nào cả.
Khương Tân Nhiễm cảm thấy trong lòng có chút cảm động.
Cố Nhược định tìm một quán cà phê yên tĩnh để hai người ngồi nói chuyện nhưng khi vừa rời xa đám đông đến bên cạnh quảng trường thì Khương Tân Nhiễm hất tay cô ra, "Có chuyện gì ở nơi này nói đi, ở đây thuận tiện bắt taxi, lát nữa tôi muốn trực tiếp về ký túc xá."
Vẻ mặt Cố Nhược lạnh băng, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới, đôi mắt trong đêm đen phát sáng khiến sau gáy của Khương Tân Nhiễm ớn lạnh.
"Lúc nãy ồn quá, tôi không nghe rõ em nói gì." Cố Nhược thanh sắc lãnh đạm, rõ ràng tay nắm thành quyền để sau lưng gần như bóp nát nhưng vẫn như cũ che đậy mà nói với nàng, ngay cả giọng điệu cô cũng có chút dịu dàng, cô đưa tay lên lướt qua lỗ tai của Khương Tân Nhiễm muốn thay nàng đem mấy sợi tóc nghịch ngợm bên má nàng vén ra sau, "Xe sẽ tới ngay, đợi lát nữa tôi đưa em về. Đã muộn rồi, một mình em đi tôi không yên tâm".
Khương Tân Nhiễm không thể chịu được thái độ như không liên quan gì của Cố Nhược, nàng ngả người về sau, gò má vừa vặn dán vào đầu ngón tay Cố Nhược khi lướt qua. Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/2926435/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.