Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược ôm vào lòng, lưng nàng đè vào ngực cô, toàn thân nàng không thoải mái, vặn vẹo một chút, bả vai có cảm giác rõ ràng.
Mí mắt nàng chớp chớp, không dám cử động nữa, cứng người tại chỗ.
Cố Nhược đương nhiên cũng cảm giác được, cô không nói gì, chỉ đưa tay từ phía sau ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng, cười nhẹ.
Cô mím môi, tiếng cười nghẹn ngào trong lồng ngực có vẻ nặng nề, đè nén, chạm tới tận tim Khương Tân Nhiễm, khiến nàng rung động.
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Nhược phun vào tai, nhẹ nhàng mà ẩm ướt, giống như một tầng sương mù, như một con chuồn chuồn lướt nước, như thủy triều, còn có chút ngứa, lông mi Khương Tân Nhiễm run lên, nàng không nhận ra mà theo bản năng rụt cổ lại.
"Em sợ sao?" Cố Nhược ôm nàng, thanh âm mềm mại như trong giấc mơ, nghe rất không chân thực.
Khương Tân Nhiễm thành thật gật đầu: "Có chút."
"Sợ cái gì?" Cố Nhược nhìn chằm chằm vào gáy nàng, thổi nhẹ một hơi.
Trong nháy mắt một mảng đỏ hồng nhỏ lập tức nổi lên trên da nàng, Cố Nhược nhếch môi hài lòng.
Khương Tân Nhiễm muốn trốn, đáng tiếc nàng đang ngồi trên đùi Cố Nhược nên trốn không được.
"Em không biết." Khương Tân Nhiễm nhíu mày, hạ thấp giọng nói, nghe có chút không ổn.
Sợ những điều mình không biết là bản năng tránh những điều không tốt của con người.
Mọi chuyện sắp xảy ra tiếp theo đều là những trải nghiệm Khương Tân Nhiễm chưa từng trải qua trong đời, nàng giống như bước vào một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/2926460/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.