Tống Tấn."
"Đầu trọc!" Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên. Bên ngoài xe ngựa, Tống Tấn trán nổi gân xanh, cả người giận run không cách nào áp chế. Suốt đường đi, âm thanh "đầu trọc" cứ văng vẳng bên tai hắn khiến hắn suýt chút nữa quên mất bản thân mình cũng có tóc.
Tống Tấn hít sâu một hơi rồi xoay người lại, "vẻ mặt ôn nhu " nhìn tiểu cô nương đang ngồi trong xe hỏi. "Có chuyện gì?" Hoàn toàn xem thường sự tồn tại của người nam nhân vừa mới gọi hắn "đầu trọc."
Tiểu cô nương tên gọi Lâm Vãn che miệng cười, thoáng liếc mắt nhìn Mộc Nhất Thanh, chỉ nghe thấy hắn nghiến răng ken két, đồng thời bẻ đốt ngón tay lạnh giọng uy hiếp. "Đầu trọc, dám coi thường sự tồn tại của ta, hôm nay ngươi muốn bị ngứa ngáy suốt một canh giờ hay là bị đau nhức suốt một canh giờ?"
Mộc Nhất Thanh xoa tay, ánh mắt lộ vẻ âm tà, hệt như Diêm La địa phủ.
Nhóm bọn họ gồm một nam một nữ của Thần Tuyết Cung cùng với vị thánh thủ thần y của Nhất Tang Đường đang khởi hành đến đại mạc.
Tống Tấn vừa nghĩ đến thủ đoạn của Mộc Nhất Thanh thì chợt rùng mình. Nhưng nếu càng để ý thì tên tiểu tử này sẽ càng làm tới, hoàn toàn không dễ dàng buông tha hắn. Tống Tấn cảm giác mình có chút không nhịn được nữa, vì vậy bất ngờ rút kiếm dán sát lên cổ của Mộc Nhất Thanh, âm thanh khàn khàn hỏi. "Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?"
Trong khoảnh khắc bị kiếm của hắn kề cổ, Mộc Nhất Thanh ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-sac-phuong-hoang/1128656/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.