"Cô ấy là lớp trưởng khi đi học."
Giang Bích Lan "A" một tiếng, tỉnh ngộ nói: "Mẹ nhớ ra rồi, cô ấy chính là vị bạn học so với con còn học tốt hơn, này thật đúng là duyên phận, xoay quanh, hóa ra tất cả mọi người là người quen."
Cô gái đeo cặp kính dày cộm ngày đó, trưởng thành thế nhưng lại trở nên xinh đẹp như vậy, khó trách bà không nhận ra đươc.
Giang Bích Lan giãy dụa, Tô Quốc Hoa đỡ bà xuống giường, bà vỗ tay Hạ Trừng nói: "Khi đó tôi đã biết, cô nhất định là cô gái tốt."
Tô Hằng liền xấu hổ, anh nhẹ giọng nói: "Được rồi, mẹ, chúng ta đừng ảnh hưởng cô ấy làm việc."
Hạ Trừng vội đi làm việc của mình, hướng bọn họ gật gật đầu, giống như không có việc gì rời khỏi phòng bệnh.
Cô đi rồi, Giang Bích Lan vội nói: "Trước kia mẹ từng nghe nói qua nhà cô ấy rất có tiền, thiên kim tiểu thư như cô ấy lại ở bệnh viện chịu khổ, thật sự là không dễ dàng."
Tô Hằng trầm mặc không lên tiếng, ở trong mắt mẹ anh, tư tưởng giai cấp so với thời phong kiến còn khắt khe hơn, anh không muốn mẹ mình nghĩ như thế về Hạ Trừng.
Điểm tốt của Hạ Trừng chính là từ nội tâm,chứ không phải là từ điều kiện bên ngoài.
Giang Bích Lan giống như nghĩ đến cái gì, cười hỏi: "Cô ấy có phải chưa có bạn trai không?"
Tô Hằng ngay cả đoán cũng không cần đoán, liền biết mẹ mình trong lòng có ý gì: "Mẹ, mẹ đừng đi phiền cô ấy."
Giang Bích Lan nói: "Điều này sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-sinh-lam-vo-hai-kiep/1155274/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.