Trong bóng đêm cảm quan bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô hạn, Nguyễn Y Hàm cảm giác trước người một mảnh mềm mại, người bị đè trên vách tường lạnh lẽo, mùi hương thuộc về Tần Hải Dao nháy mắt lan tràn, ngọn tóc ẩm ướt quét qua cổ cô hơi ngứa.
Thân thể cơ hồ trong nháy mắt liền mềm xuống, Nguyễn Y Hàm cảm giác Tần Hải Dao dùng môi miêu tả xương quai xanh của cô, hít sâu một hơi, dùng lý trí còn sót lại đi đẩy Tần Hải Dao: "Cô làm gì?"
Tần Hải Dao ngẩng đầu, cho dù trong bóng tối, ánh lửa trong mắt nàng cũng có thể thiêu đốt hết thảy.
—— Em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị......
Đôi mắt nàng, thân thể của nàng, tâm nàng, đều điên cuồng lặp lại một câu này.
Vô luận là một đời nào.
Vô luận đã trải qua cái gì, đối mặt cái gì, nội tâm Tần Hải Dao có lẽ có rất nhiều gợn sóng cùng biến hóa, nhưng từ đầu đến cuối, tình yêu của nàng dành cho Nguyễn Y Hàm chưa từng thay đổi.
Hôm nay, hình ảnh cô cùng Khương Trăn Nguyệt xứng đôi vừa lứa đứng chung một chỗ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng thống khổ bất kham, áp lực khắc chế cảm xúc ở một cái chớp mắt bùng nổ, như hồng thủy dã thú, đem che giấu của nàng nuốt hết.
Nàng không muốn mất đi cô.
Cho dù hạ tiện, cho dù đê tiện, nàng cũng muốn Nguyễn Y Hàm không rời khỏi nàng, chẳng sợ thật sự chỉ là thân thể không muốn rời xa, nàng cũng không muốn cô bị người khác chiếm hữu.
Yêu, không hề đơn thuần.
Chân Nguyễn Y Hàm bị hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-sinh-neu-chi-nhu-lan-dau-gap-go/1667119/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.