Những ngày tiếp theo, tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ thường đến phủ Tôn Kỳ chơi.
Trần Dung cùng Tôn Kỳ đàn tấu, trao đổi đàn nghệ, Trần Kỷ thì tham quan hậu phủ.
Lúc ra về Trần Kỷ cồng kềnh mà đi, Trần Dung xấu hổ che mặt, không còn cách nào khác, nàng bị lý lẽ của tỷ tỷ thuyết phục.
Trần Kỷ còn hận không thể một lần dọn sạch vườn gà của hắn.
Thần tộc có minh văn có thể thu nhỏ, bảo tồn những vật sống nhưng khá phức tạp nàng chưa học được.
Còn mua? nàng không nghĩ tới, giá quá đắt.
Nếu không theo nghề khống thú, mua làm gì! Vậy là nàng cứ phải tới tới lui lui, một ngày có khi đến mấy lần.
Dạ Tuyết nhận ra việc mình làm đã đi quá giới hạn, khiến cho một bộ phận Thần tộc nháo nhào.
Nàng quyết định kết lại sự việc.
Mọi việc từ từ lắng xuống.
Trần Kỷ tiếc hùi hụi, trong phủ Tôn Kỳ vẫn còn bầy gà mới lớn a, còn chưa kịp bắt.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Tôn Kỳ an tâm tu luyện, ngoài đàn hắn còn học thêm các loại đao, thương, kiếm, kích… hội họa, kiến trúc, lịch sử, nhân chủng học, toán học… Loại nào hắn cũng muốn học mà lại học phi thường nhanh, phi thường sâu.
Một phần là nhờ bản thân Thần tộc chỉ số thông minh rất cao, một phần là Tôn Kỳ kinh nghiệm phong phú, hắn có thể so sánh đối chiếu với gì đã biết để hiểu vấn đề một cách sâu sắc hơn.
Năm năm thời gian, hắn học được vô số điều.
Một ngày nọ, A Hoàng và A Tú đến tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-to/2321671/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.